Đạm Mạch nhướng một bên lông mày, khẽ "ừ" một tiếng.
Cảnh Hạo đứng cạnh ghế sô
-pha, tay chống vào lưng ghế. Ánh mắt cậu thoáng hiện chút dao động rõ rệt, im lặng nhìn chằm chằm quyển sách trên tay hồi lâu không nói lời nào.
"Đang nhìn chi tiết trong bức tranh à?" Đạm Mạch mỉm cười hỏi.
Cảnh Hạo mím môi, khẽ "ừ" thêm một tiếng.
"Vậy em nhìn ra được gì rồi?" Đạm Mạch tiếp tục hỏi.
Môi Cảnh Hạo rõ ràng mím chặt hơn. Chắc hẳn là căng thẳng đến mức chẳng thấy gì đâu, Đạm Mạch thầm cười trong lòng. Nhưng anh không vạch trần, mà rất chuyên nghiệp và chu đáo bước đến bên cậu người mẫu điêu khắc của mình. Ngón tay anh chạm lên trang sách, bắt đầu tỉ mỉ kể lại câu chuyện đằng sau tác phẩm điêu khắc cho một chàng trai thẳng đuột đang bị vẻ đẹp tân cổ điển làm cho choáng ngợp.
"Thế tử Theseus là con trai của thần Poseidon và nàng Aethra, một vị anh hùng được định sẵn trong lời sấm truyền. Năm mười sáu tuổi, vì ngưỡng mộ người anh họ Hercules, cậu ta đã chọn con đường tiến về Athens. Trên đường đi, Theseus trừ gian diệt bạo, thậm chí còn hạ gục một tên côn đồ thích cầm gậy đồng mai phục bên đường để giết người qua lại. Sau đó, Theseus thấy cây gậy đồng đó rất vừa tay, nên luôn mang theo bên mình."
"Trong tác phẩm Theseus giết Minotaur, cây gậy mà Theseus cầm chính là cây gậy đồng trong câu chuyện ấy."
Dù trong truyền thuyết gốc, Theseus không dùng gậy đồng để giết Minotaur. Nhưng vì câu chuyện về cây gậy đồng mang dấu ấn cá nhân của Theseus, nhiều nghệ sĩ khi sáng tác vẫn chọn gậy đồng thay cho thanh kiếm thực sự đã giết Minotaur.
"Còn cảnh mà Canova khắc họa trong tác phẩm này chính là khoảnh khắc Theseus kiệt sức sau khi hạ gục Minotaur."
Minotaur dù đã dốc hết sức vẫn không thoát khỏi cái chết, nhưng dù chỉ là một cái xác, cơ thể nó vẫn toát lên sức mạnh nửa người nửa quái. Đạm Mạch khẽ chạm ngón tay lên chiếc vòng chặn răng mà Cảnh Hạo đang đeo. "Đầu nạ Minotaur không dễ làm, lại khó thở khi đeo, nên anh chọn cái này thay thế."
"Còn những vết thương trên cơ thể hai nhân vật, anh sẽ dựa vào các đường vân đỏ nhạt trên khối đá trước đó để điều chỉnh khi khắc, em không cần lo đâu."
Ngón tay rời khỏi chiếc vòng kim loại lạnh lẽo, khẽ chạm lên cơ bụng của Cảnh Hạo. "Nhưng ở đây," Đạm Mạch nói, "thì em phải tự mình thể hiện cho tốt."
Cảm nhận cơ bụng dưới đầu ngón tay khẽ co lại, anh mỉm cười rút tay về, bước lại phía giá sách. Đạm Mạch còn hai chiếc máy quay thể thao khác. Anh đặt chúng cùng với chiếc máy đầu tiên quanh ghế sô
-pha để ghi lại chi tiết từ nhiều góc độ.
"Máy quay sẽ ghi lại hết mọi chi tiết, nên thật ra em chỉ cần hợp tác với anh lần này thôi."
Ba chiếc máy quay đã được đặt ở các góc độ và độ cao khác nhau, Đạm Mạch cũng điều chỉnh xong thông số và ống kính. Anh rất chu đáo dành thời gian để Cảnh Hạo làm quen.
"Anh." Cảnh Hạo gọi Đạm Mạch, nhưng mắt vẫn dán chặt vào quyển sách. "Vậy còn quần áo của chúng ta..."
Trong tác phẩm Theseus giết Minotaur của Canova, vẫn tuân theo truyền thống điêu khắc thần thoại Hy Lạp: các nhân vật gần như khỏa thân. Chỉ một mảnh vải mỏng vắt qua đùi Theseus, che đi một phần cơ thể, đồng thời tạo một lớp ngăn cách mong manh với cơ thể đầy sức mạnh của Minotaur đã chết.
"Không cần đến mức đó, em chỉ cần mặc quần đùi thể thao là được," Đạm Mạch đưa ra một câu trả lời dễ chấp nhận.
Cảnh Hạo lại im lặng.
Đạm Mạch bèn tung một chiêu mạnh hơn. "Nếu em thấy khó chấp nhận, anh cũng hiểu mà."
Cảnh Hạo dường như nhận ra điều gì, ngẩng đầu lên. Đạm Mạch mỉm cười. "Dù sao em cũng là trai thẳng, còn anh thì đã công khai từ lâu. Lo lắng một chút cũng là bình thường."
Đạm Mạch với tay lấy quyển sách từ tay Cảnh Hạo, lật qua lật lại vài trang, chỉ cho cậu vài bức tượng khác. "May là phong cách điêu khắc của Canova khá giản lược, không quá chú trọng vào việc khắc họa chi tiết cơ bắp."
"Vậy nên," Đạm Mạch khép quyển sách lại, tiếng giấy chạm nhau vang lên một âm trầm. "Nếu em cảm thấy không thể chấp nhận, anh cũng có thể tìm người khác."
"Không được!" Cảnh Hạo vội nói.
"Hửm?" Đạm Mạch nhướng mày.
"... Ý em là, không cần đâu."
Cảnh Hạo như trở lại khoảng thời gian khắc tượng Prometheus bị trói vào núi Kavkaz, khi lần đầu tiên làm người mẫu cho Đạm Mạch. Căng thẳng, bối rối, và một chút chờ mong mà chính cậu cũng không nhận ra, hoặc không dám đối diện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!