Chương 36: Sinh nhật

Kỳ nghỉ lễ 1/5 vẫn chưa kết thúc. Vào tối ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Cảnh Hạo đã hẹn với Đạm Mạch vào ngày hôm sau.

Sáng hôm sau, cậu đúng giờ xuất hiện dưới tòa nhà của Học viện Nghệ thuật.

Vừa gửi tin nhắn cho Đạm Mạch, Cảnh Hạo lập tức nhận được hồi âm.

Cậu vốn đã có chút tâm thần không yên, cảm giác không rõ ràng về những việc sắp xảy ra hôm nay hòa lẫn với những cảm xúc phức tạp khó gọi tên. Thế nên, cậu đơn giản đứng dưới lầu, cầm điện thoại bắt đầu trò chuyện với Đạm Mạch.

Cảnh Hạo: [Anh, em đến dưới lầu rồi.]

Đạm Mạch: [Lái xe đến à?]

Cảnh Hạo: [Ừ, đang ở bãi đỗ xe.]

Cảnh Hạo: [Hôm nay làm bức tượng gì thế anh?]

Ý định của Cảnh Hạo là muốn tìm hiểu trước một chút để chuẩn bị tâm lý, tránh lặp lại những tình huống ngượng ngùng như trước đây.

Nào ngờ Đạm Mạch lại nói hôm nay không làm tượng, nên tạm thời không cần cậu làm người mẫu.

Cảnh Hạo hơi nghi hoặc. Vậy hôm nay Đạm Mạch gọi cậu đến để làm gì?

Đạm Mạch: [Chờ anh một lát, anh xuống ngay.]

Đạm Mạch đặt tập tranh đang cầm về chỗ cũ trên giá sách. Trên đó, hai bức tượng đất sét nhỏ đại diện cho anh và Cảnh Hạo đã được khắc họa rõ nét ngũ quan, đặt cạnh nhau.

Tết năm nay, hai bức tượng đất sét nhỏ này đã nắm tay nhau ngắm tuyết suốt nhiều ngày.

Giờ thời tiết đã nóng lên, Đạm Mạch lo ánh nắng sẽ làm khô nứt đất sét, nên đã chuyển chúng lên giá sách ở nơi râm mát.

Đạm Mạch vươn tay khẽ chạm vào đầu "Cảnh Hạo".

"Ngoan, nghe lời nhé."

Khi Đạm Mạch xuống lầu, phát hiện Cảnh Hạo vốn nói sẽ đợi ở cổng học viện đã đi tới khu vực cầu thang.

Đạm Mạch nghiêng đầu nhìn qua, thấy nét mặt Cảnh Hạo thoáng chút không tự nhiên.

"Sao thế, không đợi nổi nên lên tìm anh à?"

Cảnh Hạo há miệng.

"Chỉ là đợi một lúc không thấy anh xuống, em muốn lên xem có gì cần giúp mang không."

"Hôm nay nhẹ nhàng, chẳng có gì phải mang cả."

Đạm Mạch bước qua Cảnh Hạo đi ra ngoài, lúc lướt qua nhau, mái tóc dài màu vàng nhạt khẽ tung bay, mang theo một làn hương thoảng.

Anh quay đầu, nở nụ cười rạng rỡ với Cảnh Hạo vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.

"Đi thôi, anh tài xế nhỏ."

Cảnh Hạo đi sau Đạm Mạch nửa bước.

Trên đường, cậu đột nhiên hỏi: "Anh, giờ mình đi đâu thế?"

Đạm Mạch không quay đầu, nhưng vẫn trả lời.

"Dẫn em đi gặp một người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!