Chương 30: Thời gian

Hứa Tinh Tinh trở về từ nhà vệ sinh, nhìn thấy trên tờ giấy phác họa ban nãy còn trống trơn, giờ đã xuất hiện vô số đường nét đậm nhạt, đan xen sáng tối.

Anh ấy có cảm hứng rồi sao?

Cậu ta vui mừng đến mức suýt hét lên, nhưng nhìn thấy Lục Phạn đã đứng tạo dáng ngẩn người bên bệ cửa sổ, cậu ta kịp thời đưa tay bịt miệng lại.

Hứa Tinh Tinh rón rén đi đến, bắt đầu lặng lẽ ngồi xuống một bên, gọt lại những cây bút chì đã cùn cho Đạm Mạch.

Thời gian trôi đi, kéo theo mặt trời trên cao. Khi ánh nắng giữa trưa thu gọn bóng người thành một chấm nhỏ dưới chân, Đạm Mạch đặt bút xuống.

Hứa Tinh Tinh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, nhìn thấy tác phẩm đã hoàn thành trên giấy vẽ.

Cậu ta ngẩn người, buông con dao rọc giấy và cây bút chì đã gọt dở xuống, trợn tròn mắt. Bàn tay cậu ta chậm rãi nhưng đầy lực, nắm chặt lấy cánh tay của Đạm Mạch.

Lục Phạn thấy Đạm Mạch xong việc, cũng tiến lại gần xem.

"Thần sầu không!" Hứa Tinh Tinh hào hứng nắm lấy tay Lục Phạn, lay mạnh cánh tay cậu.

So với Hứa Tinh Tinh chỉ vừa mới đi vệ sinh xong, Lục Phạn lúc này còn kinh ngạc hơn.

Cậu cứ tưởng Đạm Mạch cũng đang thẩn thơ giống mình, hay là chưa có chút ý tưởng nào cho đề thi vòng sơ khảo.

Giờ khi nhìn thấy tác phẩm đã hoàn thành, cậu mới nhận ra hóa ra từ lúc đó, Đạm Mạch đã bắt đầu quan sát để sáng tác rồi.

"Anh vừa nãy là đang nhìn cái bóng à?" Lục Phạn hỏi.

Đạm Mạch có chút bất ngờ trước khả năng quan sát của Lục Phạn, gật đầu khen ngợi, "Thông minh đấy."

Trong bức tranh, Lục Phạn đang tựa vào cửa sổ, nhìn về phía chân trời. Ánh nắng chiếu xiên qua khung cửa, in bóng cây bên ngoài, bóng cửa sổ và bóng người trải dài trên bức tường.

Nhưng lại có sự khác biệt.

Lục Phạn đang tựa bên cửa sổ là Lục Phạn trẻ tuổi, còn cái bóng xiên trên tường lại là một dáng người còng lưng.

Lục Phạn trẻ tuổi nhìn về phía chân trời xa xăm, như đang tò mò về tương lai, còn Lục Phạn già nua lại đứng một bên, nhìn vào bản thân lúc trẻ, nhìn vào hồi ức, cảm thán về "Thời gian".

"Mạch bảo, anh đúng là thần thánh!"

Hứa Tinh Tinh không thể diễn tả được cảm xúc của mình, nhưng ngay khi nhìn thấy nội dung bức tranh, cậu ta đã cảm thấy ý tưởng của Đạm Mạch rất phù hợp với cái cảm giác trừu tượng của đề thi vòng sơ khảo.

Và bây giờ nghe Đạm Mạch giải thích, cậu ta chỉ cảm thấy bức tranh vừa tinh tế lại vừa đúng trọng tâm.

"Chúng ta thắng chắc rồi!" Hứa Tinh Tinh hào hứng nói.

"Còn một vài chi tiết, sẽ phải nhờ cậu bổ sung thêm." Đạm Mạch quay đầu nói.

Anh giỏi về phác họa và ý tưởng, còn việc tô màu chuyên nghiệp, các chi tiết sáng tối thì là sở trường của Hứa Tinh Tinh.

Hứa Tinh Tinh vỗ ngực cam đoan rằng cứ yên tâm, cậu ta nhất định sẽ dốc hết sức lực để không phụ lòng sáng tác của Đạm Mạch.

---

Ở một phía khác, Cảnh Hạo đã tắt nước, cuộn vòi tưới hoa lại.

Động tác của cậu có chút chậm chạp, thậm chí còn hơi ngây ngô. Nước còn sót lại trong vòi làm ướt cổ tay áo đã xắn lên, nhưng cậu không hề nhận ra.

Một lúc sau, cậu lấy điện thoại ra.

Cảnh Hạo: [Ai nói với cậu?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!