Hai tuần sau.
"Được rồi," Đạm Mạch nói.
Cảnh Hạo đáp một tiếng, khoác lại chiếc áo đã treo sẵn ở bên cạnh. Cậu chỉnh trang cổ áo, bước hai bước đến bên Đạm Mạch, lặng lẽ quan sát từng cử động của anh.
Đạm Mạch đứng trước bàn làm việc rộng lớn, những ngón tay cầm chiếc dao tre lướt đi thoăn thoắt trên khối đất sét. Theo từng nhát dao chạm khắc, các chi tiết của bức tượng dần hiện lên rõ nét.
Những đường cơ bụng được nhấn sâu, phần đất sét ở đường viền cơ ngực được gọt bớt một chút, nhưng chính vì thế mà lại thêm phần căng đầy. Rõ ràng anh đang gọt bớt đất, vậy mà dưới đôi tay thoăn thoắt ấy, tỷ lệ vai và eo lại nổi bật một cách mãn nhãn, khiến người ta kinh ngạc.
Phần thân tượng nhanh chóng được hoàn thành. Anh ngẩng dao, di chuyển lên phần mặt.
Đạm Mạch nhắm mắt lại, nghỉ một lát.
"Lùi ra sau anh đi," anh nói.
Cảnh Hạo sững sờ một chút mới nhận ra anh đang nói với mình. Cậu đi vòng qua bàn làm việc, đứng sau lưng Đạm Mạch.
Không còn gương mặt quyến rũ kia lay động tâm trí, những đường nét đã được phác họa trước trong đầu cậu cuối cùng cũng không còn xáo động lung tung nữa, mà đã định hình lại theo hình tượng của vị thần Hy Lạp.
Đôi tay của Đạm Mạch lại tiếp tục chuyển động.
Tỷ lệ ngũ quan chuẩn mực như trong sách giáo khoa dần dần hiện lên trên khuôn mặt bằng đất sét. Anh tiếp tục tạc thêm một con đại bàng thần đang rỉa gan vị thần Prometheus ở bên cạnh, rồi đổi sang một con dao tre lưỡi rộng hơn, chặt chém liên tiếp hơn chục nhát dứt khoát vào khối đất sét lớn phía sau.
Chỉ trong chưa đầy một tiếng đồng hồ, vị thần Prometheus
- người đã đánh cắp lửa thiêng ban phúc lành cho nhân loại trong thần thoại Hy Lạp, đã bị xiềng xích một cách tàn nhẫn trên vách đá của dãy núi Kavkaz.
Một câu chuyện về vị thần, sau hàng ngàn năm lại một lần nữa được tái hiện sinh động bằng một cách khác.
Đạm Mạch thở ra một hơi dài. Khi nhắm mắt lại, anh cảm thấy một niềm vui sướng khó tả trào dâng trong lồng ngực.
Cuối cùng anh cũng đã hoàn thành.
Cuối cùng anh cũng đã hoàn thành tác phẩm bán thân đầu tiên mà mình cảm thấy hài lòng.
Cảnh Hạo cũng rất vui khi nhìn thấy sản phẩm bằng đất sét trước mặt. Dù quá trình có chút bất ngờ và trắc trở, nhưng dù sao đi nữa, đây cũng là tác phẩm đầu tiên mà cậu và Đạm Mạch cùng nhau hoàn thành. Đặc biệt hơn, cậu có thể nhìn ra được Đạm Mạch cũng rất hài lòng với tác phẩm này.
Sau khi tượng đất sét hoàn thành, công đoạn còn lại là sơn một lớp nhựa dày lên bề mặt. Sau khi lớp nhựa đông cứng lại, người ta sẽ cắt theo các điểm định vị và dán lại, sẽ có được một bộ khuôn đúc bằng nhựa hoàn chỉnh.
Sau khi hoàn thành xong bước này, người ta sẽ đổ thạch cao lỏng vào khuôn. Chờ thạch cao đông lại, họ sẽ đập vỡ lớp nhựa bên ngoài, rồi lấy ra một bức tượng thạch cao hoàn chỉnh.
Toàn bộ quá trình này mất khoảng năm ngày. Cảnh Hạo đứng bên cạnh phụ giúp suốt. Đến công đoạn đổ thạch cao, vì bàn làm việc khá cao và miệng khuôn nằm ở phía trên cùng, nên Cảnh Hạo đã xung phong làm thay Đạm Mạch.
Cậu xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc, khỏe khoắn. Cánh tay trái cậu gồng lên vì phải dùng lực liên tục để giữ thùng thạch cao, khiến gân nổi lên. Đạm Mạch đứng bên cạnh, khoanh tay lặng lẽ ngắm nhìn cử chỉ của cậu.
"Còn lại bao nhiêu?" Đạm Mạch hỏi.
Cảnh Hạo nhìn chiếc thùng trên tay, "Khoảng ba muỗng nữa."
Đạm Mạch gật đầu, "Anh đi pha thêm một thùng nữa, có đủ dùng không?"
Cảnh Hạo nhìn dung tích trong khuôn, gật đầu, "Đủ rồi ạ."
"Được." Đạm Mạch đi đến bàn pha chế bên cạnh để chuẩn bị nguyên liệu.
Không lâu sau, một tiếng gọi lại vang lên.
"Anh ơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!