Chương 24: Anh hết sức rồi

Bên mép bể bơi, Đạm Mạch làm các động tác khởi động khớp theo Cảnh Hạo.

Mặc dù vừa rồi một người nào đó vì cảm thấy xấu hổ mà nhấn mạnh một câu "Đừng gọi em là thầy," nhưng khi dạy thực hành, thái độ lại hoàn toàn giống một người thầy giáo nghiêm túc, rất tận tâm.

Đạm Mạch đang ép chân theo lời Cảnh Hạo nói, để giãn gân cốt và thả lỏng, tránh bị chuột rút.

"Thế này đủ thấp chưa?" Anh hỏi một câu.

Cảnh Hạo đứng dậy nhìn một chút, rồi đáp trước một câu "Đủ."

Sau đó, ánh mắt dán lại trên t*m l*ng tr*ng n*n, thon gầy của Đạm Mạch một lúc.

Đạm Mạch chỉ nghe thấy một tiếng nước, Cảnh Hạo bên cạnh bất ngờ lật mình xuống bể bơi. Sau khi một tràng bong bóng nổi lên, đầu cậu mới nổi lên khỏi mặt nước.

"Em khởi động xong rồi à?" Đạm Mạch hỏi một câu.

Đạm Mạch nhìn chàng trai cao lớn lấy nước tát lên mặt, giống như một con chó lớn đang dùng chân rửa mặt.

Sau đó, tùy tiện vuốt mái tóc ướt ra phía sau vài cái, vài cú bơi đã đến bên thang bể bơi, đứng lại, dang tay ra về phía mình.

"Ừm, xuống đi."

"Em đỡ anh."

Tát nước rửa mặt xong tỉnh táo hơn nhiều, Cảnh Hạo xua đuổi hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu.

Cậu vốn tưởng rằng đối diện trực tiếp với Đạm Mạch sẽ tốt hơn, nhưng vừa ngẩng đầu lên, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là một bắp chân trắng nõn, thon gọn như củ sen ngọc.

Bàn chân từ từ dẫm vào mặt nước, tạo thành một vòng sóng gợn.

Đạm Mạch vịn thang xuống nước. Giống như mọi người mới học bơi, phản ứng đầu tiên sau khi xuống nước là theo bản năng vịn vào thành bể để giữ thăng bằng, không buông ra.

Anh quay lưng lại với Cảnh Hạo, nghiêng đầu, trên chóp mũi còn một giọt nước vừa bắn lên.

"Tiếp theo phải làm gì?"

Tấm lưng gầy gò ẩn dưới mặt nước. Giữa những gợn sóng nhấp nhô, tuy vẫn trắng đến lóa mắt, nhưng lại khiến người ta có thể tự chủ dời ánh mắt đi.

Cảnh Hạo bình tĩnh hơn một chút, nghiêng người về phía trước, đưa tay ra.

"Anh ơi, em đỡ anh."

Bước đầu tiên của người mới học là phải dám rời xa thành bể, chỉ có như vậy mới thực sự làm quen được với nước.

Cảnh Hạo làm theo động tác mà huấn luyện viên dạy khi còn nhỏ, từng chút một dạy những động tác cơ bản nhất như đạp nước, lấy hơi. Đừng thấy Đạm Mạch gầy, nhưng anh không hề có khiếm khuyết về vận động, học rất nhanh.

Trong lúc cậu vui mừng vì Đạm Mạch tiến bộ nhanh chóng, ánh mắt lại không kìm được mà từ đôi chân đang đạp nước của Đạm Mạch, chuyển sang hai bàn tay đang nắm chặt của họ.

Da của Đạm Mạch rất mịn, ngay cả đầu ngón tay cũng vậy.

Trong lần làm người mẫu điêu khắc cho Đạm Mạch trước đây, cậu đã cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc.

Nhưng khi được nắm gọn trong lòng bàn tay mình, Cảnh Hạo phát hiện ra đôi tay này ngoài sự mịn màng ra, còn rất mềm mại.

Khoảng hai mươi phút sau, Đạm Mạch đã cơ bản nắm vững được các động tác.

Biên độ di chuyển rõ ràng nhỏ hơn so với ban đầu, đối với một người mới học mà nói thì cũng nên thấy hơi mệt rồi.

Cảnh Hạo dẫn anh đến thành bể bơi, để Đạm Mạch có một điểm tựa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!