Chương 15: Anh phải thay đồ ngủ rồi

Dù Đạm Mạch đã quen với việc tâm tư thâm sâu, cũng đã trải qua quá nhiều chuyện để rèn luyện bản thân trở nên bình tĩnh trước mọi biến cố.

Nhưng ngay lúc này, tim anh cũng không kìm được mà hụt đi một nhịp.

Có điều, anh quả thực là hơi buồn ngủ rồi.

Góc quay của camera có chút thay đổi, nửa dưới màn hình của Cảnh Hạo biến thành một mảng ga trải giường trải dài về phía trước.

Đạm Mạch đã đặt điện thoại lên giường.

Cậu nhìn Đạm Mạch bước ra từ phía bên phải màn hình, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm, kiểu dáng màu đen tuyền đơn giản, nhưng lại càng tôn lên vẻ trắng nõn ở cổ áo.

Dây áo choàng màu đen được thắt một cách tùy tiện, chỉ vừa đủ để tôn lên vòng eo thon gọn rồi buông lỏng ở một bên.

Cảnh Hạo cảm thấy Đạm Mạch quá gầy. Xương quai xanh mảnh mai vây quanh hõm cổ sâu, ngay cả vòng eo cũng thật thon thả.

Chân cũng giống như cậu nghĩ, thon dài đến mức khiến người ta xót xa.

Gầy thế này thì phải bồi bổ thêm dinh dưỡng mới được, Cảnh Hạo nghĩ.

Nếu Đạm Mạch mặc quần áo của cậu, chắc là sẽ rộng hơn mấy size.

"Em còn nhìn gì nữa?"

Cảnh Hạo bị câu hỏi này làm cho có chút ngơ ngác.

Không phải cậu đang đợi Đạm Mạch nằm xuống ngủ, rồi cậu sẽ thức giao thừa sao?

Trong đôi mắt ngây thơ của cậu tràn ngập vẻ mờ mịt, khiến Đạm Mạch bật cười.

Anh dùng ngón tay móc vào dây thắt lưng, khiến chiếc dây vốn chỉ được thắt hờ hững nay lại càng lỏng lẻo hơn, cổ áo choàng tắm vốn đã rộng lại không có gì che chắn, một mảng trắng nõn nà, khiến mắt Cảnh Hạo có chút lóa.

"Anh phải thay đồ ngủ rồi." Đạm Mạch nói một câu.

"Ồ... ồ!" Cảnh Hạo vội vàng đáp một tiếng, nhận ra hành vi vừa rồi của mình có chút bất lịch sự.

Cậu quay đầu sang một bên, rồi nói thêm: "Em xin lỗi, anh thay đi, em sẽ không nhìn lung tung đâu..."

Không biết có phải vì vừa nãy đã quá liều lĩnh mà nhìn chằm chằm quá lâu hay không, giọng nói của Cảnh Hạo lúc này có chút lơ lửng, e là chính cậu cũng cảm thấy lời đảm bảo này không có mấy thuyết phục.

Nhưng Đạm Mạch biết, cậu ấy thật sự sẽ không lén nhìn.

Bởi vì Cảnh Hạo quá ngoan.

Ngoan đến mức ngốc nghếch, ngay cả việc hỏi ngược lại anh một câu "thay đồ ngủ thì anh cứ úp điện thoại xuống giường che camera lại là được" cũng không nghĩ ra.

Trong tai nghe vang lên một tiếng sột soạt vải vóc vô cùng rõ ràng.

Đạm Mạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cảnh Hạo, nhưng không phải để đề phòng.

Động tác của anh không quá chậm, nhưng cũng không nhanh. Cứ như thế, anh nhìn người con trai trong màn hình, cởi chiếc áo choàng tắm ra.....

Cảnh Hạo nghe thấy Đạm Mạch nói "Xong rồi".

Cậu đợi một lúc, mới dám cẩn thận quay đầu lại.

Điều đầu tiên cậu nhìn thấy, là Đạm Mạch đang nằm sấp trên giường, mỉm cười về phía camera.

Đồ ngủ có màu trắng, rất rộng rãi để tạo cảm giác thoải mái khi mặc. Một lọn tóc dài buông trên vai, đuôi tóc dính vào cổ áo, cùng rủ xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!