*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn viên trường Thanh Hoa vắng lặng. Đạm Mạch đi trên đường, nhìn thấy những chiếc đèn lồng treo trên cành cây bên đường, mới nhận ra hôm nay là đêm Giao thừa.
Khi đi lên lầu, anh nghe thấy tiếng trò chuyện, cùng với tiếng nức nở của một cô gái.
"Đừng khóc mà em yêu, năm sau anh tập huấn có hai tháng thôi, sẽ về ngay thôi."
"Nếu nhớ anh thì chúng ta gọi video mà..."
Khi Đạm Mạch rẽ qua cầu thang, tiếng nói đó cũng nhỏ dần.
Là một cặp đôi, cô gái đã từng làm bài tập nhóm chung với Đạm Mạch, coi như là bạn xã giao, bên cạnh là bạn trai cô ấy, rất cao ráo.
Đạm Mạch gật đầu chào cô gái, vẻ mặt bình thường đi vòng qua hai người họ.
Hôm kia, Vương Thiến Hạc đã gửi yêu cầu của chủ đơn hàng đầu tiên cho anh. Hôm nay anh không có việc gì làm, nên quay lại phòng làm việc để hoàn thành một vài đơn búp bê đất sét.
Nhưng vì là ngày lễ, Đạm Mạch quyết định về nhà sớm hơn.
Nhưng lướt qua thông tin mà Vương Thiến Hạc gửi, anh hiếm khi cảm thấy khó tập trung.
Mặc dù anh không có thói quen ăn mừng ngày lễ, và quả thực đã thờ ơ trong nhiều năm.
Nhưng sống trong một bầu không khí như thế này, ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Sau một lúc suy nghĩ, một khối đất sét mềm được vo thành một viên bi trong tay anh.
Đạm Mạch chia viên bi làm đôi, lại vo tròn nặn dẹt, nặn ra hai con búp bê đất sét mini.
Không có ngũ quan, nhưng lại có những đặc điểm khác, chỉ có người trong cuộc mới biết.
Đạm Mạch đặt hai con búp bê đất sét lên bàn làm việc, đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút.
Sau khi nắm bắt được cảm hứng trong đầu, anh nhanh chóng nhập cuộc, chuyên tâm vào công việc.
Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ dần dần ngả vàng, cho đến khi ánh hoàng hôn trải đầy bóng cây khô cằn trên bức tường trắng phía sau lớp học.
Đạm Mạch liếc nhìn màn đêm dần buông, đứng dậy đút điện thoại vào túi.
Bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa đóng kín. Gấu áo bị gió đêm thổi bay, trông càng thêm gầy gò.....
"Papa mama, chúc mừng năm mới. Con gái ngoan của hai người muốn một bao lì xì to thật to nha~"
"Được rồi, lát nữa sẽ chuyển tiền cho con."
Màn hình điện thoại nhỏ hẹp chật kín một gia đình năm người, nhưng cũng vì sự chật chội này mà trở nên ấm áp.
Cảnh Hạo và bố mẹ ở đầu dây bên kia nghiêm túc chúc Tết: "Ở bên đó bố mẹ có sống tốt không ạ?"
Đỗ Phạn Quyên khoe bãi biển đầy nắng, cây dừa và bóng râm phía sau lưng mình: "Tốt lắm chứ, bố con vừa xem người nước ngoài đánh nhau với khỉ bằng dừa, ông ấy nói con hồi nhỏ còn nghịch hơn thế."
Cảnh Lộ: "Haha! Ai mà không nghịch hơn anh ấy chứ, Flash* trong Zootopia còn nghịch hơn anh ấy!"
Cảnh Hạo im lặng một lúc, "... Được rồi."
"Mẹ ơi, hai người ở đó không cô đơn chứ?" Cảnh Lộ hỏi với vẻ tươi cười.
Ông nội Cảnh hừ một tiếng, "Cô đơn? Ta thấy hai đứa nó vui đến nỗi quên cả đường về rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!