*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh, đây là..."
"Hôm nay em ra ngoài ăn với em gái à?"
Một câu nói của Đạm Mạch khiến những lời giải thích còn lại mà Cảnh Hạo chưa nghĩ ra cách nói, tất cả đều phải nuốt lại vào trong.
Có lẽ là vì đôi mắt đen láy quá trong sáng, đã bộc lộ hết tất cả suy nghĩ trong lòng mà không hề che giấu. Đạm Mạch cảm thấy trên mặt cậu chỉ thiếu nước công khai viết mấy chữ lớn: "Sao anh biết?"
Đương nhiên Đạm Mạch biết, hay nói đúng hơn là từ lúc hai người bước vào cửa chưa đầy nửa phút, anh đã biết rồi.
Vì vậy, anh chẳng hề vội vã chút nào.
Vẽ da phải vẽ xương trước. Tuy Đạm Mạch chuyên ngành điêu khắc, nhưng anh cũng có nghiên cứu về kiến thức giải phẫu, xương người, mô tả nhân vật...
Anh có thể phân biệt được những biểu hiện gen tương tự trong ngũ quan của hai người trước mặt.
Thậm chí có thể phân biệt đại khái cái nào đến từ cha, cái nào đến từ mẹ.
"Còn chuyện gì khác không?"
Đạm Mạch thấy Cảnh Hạo lắc đầu, đưa tay khẽ vẫy chào cậu.
"Không thì về ăn cơm đi, anh có việc rồi, đi trước đây."
"À đúng rồi." Trước khi đi, anh hơi nghiêng mặt nhìn Cảnh Hạo.
Cùng với làn gió mát buổi trưa thổi từ khe cửa vào làm leng keng tiếng chuông gió, một lọn tóc dài màu vàng nhạt buông bên tai cũng bị gió thổi bay, để lộ nửa khuôn mặt xinh đẹp được ánh nắng ban mai chiếu sáng.
Hàng mi dày và dài khẽ nhướng lên, đón lấy một tia nắng. Đôi môi Đạm Mạch khẽ mấp máy, giọng nói rất nhẹ.
"Chúc mừng năm mới."
Cảnh Hạo mở miệng, nửa ngày cũng không phát ra được âm thanh nào.
Cảnh Lộ liếc nhìn, phát hiện người đã biến mất ngoài cửa rồi.
Lại liếc nhìn anh trai ruột của mình, không nhịn được đảo mắt một cái rồi quay về bàn.
Trai thẳng.
Hừ!
Khi Cảnh Hạo ngồi vào bàn, thấy Cảnh Lộ đang nhìn mình với vẻ mặt chán ghét.
"Sao thế?" Cậu hỏi một cách khó hiểu.
"Anh còn hỏi làm gì, không thấy xấu hổ à!" Cảnh Lộ nói.
"Anh làm sao cơ?" Cảnh Hạo càng khó hiểu hơn.
Cảnh Lộ im lặng một lúc. Vừa rồi nhìn thấy Đạm Mạch, và cách biểu hiện hoàn toàn khác ngày thường của Cảnh Hạo, khiến cô ấy sốc đến mức suýt quên mất con người thật của anh trai mình là như thế nào.
Trai thẳng.
Trai thẳng không hề có nhận thức về bản thân!
Nếu trực tiếp vạch trần sự bất thường của Cảnh Hạo, cậu ta sẽ không thừa nhận, mà chỉ dùng một câu "em đang nghĩ vớ vẩn gì đấy" để chặn lời cô ấy lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!