Tháng một, tại ngôi trường đại học Thanh Hoa.
Cánh cửa phòng học treo biển "Phòng studio riêng" bật mở, một luồng gió lạnh theo bóng hình người khách ghé thăm tràn vào. Người đang đứng trong phòng bị gió thổi bay tà áo trắng tinh, cùng mái tóc dài màu vàng nhạt phủ kín tấm lưng.
Đứng giữa phòng, Đạm Mạch nghe tiếng động, nghiêng đầu liếc người vừa đến một cái.
Khóe mắt anh dài và nhếch lên, hàng mi tuy rậm nhưng màu sắc nhợt nhạt, rủ xuống che đi ánh nước trong veo dưới đáy mắt, chẳng thể nhìn rõ tâm tình. Cùng với gương mặt vốn đã lạnh nhạt, mãi cho đến khi một nốt ruồi nhỏ xinh dưới mắt hiện ra, cuối cùng cũng giúp người tưởng chừng như chỉ thuộc về gió tuyết lạnh lùng kia, có thêm một phần gần gũi và đáng thương.
Cho đến khi Hứa Tinh Tinh đóng cửa lại, mái tóc dài màu vàng nhạt của Đạm Mạch một lần nữa rủ xuống, dán vào tấm lưng thẳng tắp của anh, phác họa nên một đường cong mềm mại.
Đạm Mạch cầm một con dao tre, đang gọt đẽo bức tượng đất sét trước mặt, tay còn lại thì làm động tác "suỵt".
Hứa Tinh Tinh ra hiệu "ok" để giữ im lặng.
Đạm Mạch thu ánh mắt về, tiếp tục điêu khắc. Hứa Tinh Tinh ghé sát đầu tò mò xem, chỉ thấy một bức tượng bán thân bằng đất sét đang dần thành hình nhanh chóng dưới con dao tre trong tay Đạm Mạch.
Bức tượng không có ngũ quan, chỉ có thân thể: bờ vai rộng, vòng eo thon, cơ ngực, cơ bụng...
Tuy Hứa Tinh Tinh không phải người trong nghề, nhưng những đường nét trên cơ thể bằng đất sét này rất mượt mà và tràn đầy sức sống, khiến cậu chàng không ngừng nuốt nước bọt.
Cho đến khi Đạm Mạch khẽ "chậc" một tiếng, khẽ nhíu mày.
Cậu ấy thấy anh nhấc tay lên, vẻ mặt lạnh lùng. Bàn tay cầm con dao tre đột nhiên dùng sức, đâm thẳng vào vị trí trái tim của bức tượng đất sét.
Lưỡi dao tre mỏng dính ngập sâu hoàn toàn, Hứa Tinh Tinh theo bản năng đưa tay ôm lấy ngực trái.
Cậu ta hít một hơi, cảm giác như mình cũng đau theo.
Đạm Mạch buông dao ra, lấy một chiếc khăn ướt lau những vết đất sét dính trên đầu ngón tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cây trụi lá đang xào xạc trong gió bấc dưới ánh mặt trời.
Hứa Tinh Tinh biết, anh lại không hài lòng với tác phẩm của mình.
Trước khi ra khỏi cửa, Hứa Tinh Tinh không nhịn được quay đầu lại, nhìn bức tượng đất sét bị cắm dao tre ngay ngực trong phòng học.
Chỗ nào không tốt chứ?
Vóc dáng này, đích thị là 'cực phẩm' trong mơ rồi.
---
Cả hai cùng đi trên con đường trong trường để đến căng tin. Đạm Mạch vừa đi vừa dùng dây buộc túm mái tóc dài của mình lại, thu hút không ít ánh nhìn dõi theo.
"Mạch bảo, cậu về nước khi nào vậy?!" Hứa Tinh Tinh lải nhải bên cạnh, "Sao không nói trước một tiếng, để tôi với Hạc tỷ còn ra đón!"
Nghe vậy, động tác buộc tóc của Đạm Mạch khựng lại, ánh mắt anh hơi liếc sang một bên.
"Ánh mắt chê bai đó là sao chứ!" Hứa Tinh Tinh bất mãn tố cáo.
Đạm Mạch cho tay vào túi áo khoác lông vũ.
"Không có gì, chỉ là nhớ lại chuyện lần trước."
Lần trước, anh cũng đại diện cho khoa ra nước ngoài để giao lưu với các sinh viên khoa điêu khắc của học viện nghệ thuật quốc tế. Khi trở về nước, Hứa Tinh Tinh và Vương Thiến Hạc đúng lúc không có tiết, nói là sẽ đi đón anh.
Thế là, hai cô cậu làm một tấm băng rôn ở sân bay, viết gì đó như "Cung nghênh bạch nguyệt quang lạnh lùng hồi hương, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
Vừa nhìn thấy, Đạm Mạch trực tiếp kéo vali đến một nhà ga khác để đổi sang lối ra khác.
Hứa Tinh Tinh im lặng một lát, biện minh: "Chủ cửa hàng in sai rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!