Chương 5: (Vô Đề)

Khi Triệu Nhất Mai quay lại, ông chủ béo đã buồn ngủ ngáp dài, ngồi tựa sau quầy.

Cô đặt tiền xuống:

"Ông chủ, tôi lấy sợi dây chuyền đó."

Ông nhận ra cô, phẩy tay:

"Bán rồi."

"Bán rồi?" Triệu Nhất Mai cau mày. Cô hiểu người bán hàng vốn thực dụng, đầu óc lập tức xoay chuyển, cố giấu sự hụt hẫng:

"Bao giờ?"

"Vừa nãy."

"Ông còn nhớ ai mua không? Nam hay nữ, ăn mặc thế nào?"

Ông chủ đoán được ý nghĩ của cô, lắc đầu:

"Cô không mua lại được đâu."

"Vì sao? Tôi có thể trả gấp mười lần."

"Người ta mua… là để tặng cho người thương."

Triệu Nhất Mai sững lại. Nếu chỉ là mua chơi, cô còn có thể dùng tiền đổi lấy. Nhưng đã dính dáng đến chữ tình, mọi chuyện lại khác.

Thế nhưng cô vẫn muốn thử. Giang Hà từng nói cô cố chấp đến đáng sợ — người khác chưa thấy Hoàng Hà thì không chết tâm, còn cô thấy rồi vẫn chẳng chịu bỏ.

Cô hậm hực nghĩ: Thật nực cười, một sợi dây chuyền kim cương bé tí, lại còn có vết nứt, đem đi tặng tình nhân, không thấy quá nghèo nàn sao?

Triệu Nhất Mai đứng dậy, theo hướng ông chủ chỉ, chen qua đám đông nhộn nhạo để đuổi theo.

Ông chủ nói, đó là một người đàn ông Trung Quốc, cao lớn, mặc áo ba lỗ đen, rất dễ nhận.

Cô đảo mắt tìm, lướt qua từng khuôn mặt. Không có. Không có. Vẫn không thấy.

Cho đến khi sắp kiệt sức, cuối cùng cô cũng bắt gặp.

Anh cạo đầu ngắn gọn, mặc áo ba lỗ đen, quần rằn ri nhạt màu, chân đi đôi giày lính đen. Cả thân hình cao lớn, rắn rỏi, bước đi dứt khoát. Hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ anh, đến nỗi mấy cô gái ven đường cũng ngoái lại nhìn theo.

Triệu Nhất Mai khựng lại. Người phía sau va phải, tức giận mắng cô, nhưng cô chẳng buồn nghe.

Là Thẩm Phóng.

Cô lặng nhìn bóng lưng anh. Vừa rồi, ông chủ nói anh sẽ đem tặng "người thương".

Thẩm Phóng, thì ra bây giờ anh cũng có người mình yêu rồi.

Anh cũng biết vì ai mà vui, vì ai mà đau, vì ai mà cầu bình an, thậm chí mong bạc đầu một đêm.

Người đó… có phải Trần Sa?

Năm ấy, đêm giao thừa, anh từng đưa cô ấy về nhà ăn tất niên. Phải chăng khi ấy, trong lòng anh đã nghĩ đến việc cưới cô ta?

Mấy năm nay, khi cô – kẻ "nữ phụ độc ác" – đã biến mất, chẳng còn ai quấy rầy, họ có lẽ đã êm ấm trọn vẹn bên nhau?

Triệu Nhất Mai chết lặng nhìn bóng dáng anh dần đi xa, hòa vào dòng người, rồi biến mất ở cuối chợ. Ánh hoàng hôn trút xuống, bóng tối hòa cùng sa mạc, kéo dài đến tận chân trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!