Chương 3: (Vô Đề)

Hai phút sau, Lâm Canh mở cửa văn phòng và đi ra, nghiêm mặt thông báo: "Khưu Diêu vừa gọi tới, nói rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, có khả năng nạn nhân không phải vì nguyên nhân tự nhiên mà mất mạng. Cậu Tùng, mau điều tra bối cảnh của nạn nhân đi. Còn Vệ Anh thì đi theo tôi."

Nhiếp Tùng vừa ăn một đũa mì tôm, vừa đáp: "Được!"

Lâm Canh dẫn Vệ Anh đến nhà xác, thì thấy Khưu Diêu đang mặc áo blouse trắng, đích thân chỉ dạy những thực tập sinh của mình. Nhìn thấy Lâm Canh, anh ta lập tức vẫy tay và trình bản báo cáo sơ lược kết quả nghiệm thi.

"Tôi đã tiến hành kiểm tra cân bằng kiềm toan, phát hiện đường hô hấp của anh ta bị kiềm hoá."

Bị kiềm hoá tức là lúc sinh thời, người quá cố đã hít phải thứ không nên hít.

"Do chất kiềm mạnh à?" Lâm Canh thắc mắc.

"Nếu là chất kiềm mạnh thì dễ quá rồi." Khưu Diêu trả lời. "Là chất kiềm yếu, liều lượng còn không đủ gây chết người."

Lâm Canh nhanh tay lật báo cáo: "Nguyên nhân tử vong cụ thể là gì?"

Khưu Diêu lắc đầu: "Phải giải phẫu mới biết được và muốn khám nghiệm tử thì thì cần người nhà đồng ý."

Sau khi tan sở, Lâm Canh lái xe tới nhà cục trưởng Cận.

Tưởng đâu vừa mở cửa sẽ được móng vuốt thần sầu của con mèo quýt nghênh đón, nhưng khi đẩy cửa ra, đến cả lông mèo cũng chẳng thấy đâu. Nghe cục trưởng Cận nói là con mèo này khá hoang dã và rất thích chạy loạn. Lòng vòng trong nhà mãi mà không thấy bóng dáng nó đâu, lại thấy cửa sổ bị mở bung ra, Lâm Canh đoán rằng nó đã đi dạo loanh quanh rồi.

Lâm Canh mở tủ lạnh, chợt phát hiện có vô số vết cào. Chà, anh bạn này được đấy, xem ra nó đói quá mới muốn tự mở tủ lạnh, nhưng bất thành. Phải nói con mèo này thành tinh thật rồi, bỏ đói một hai hôm cũng không chết được.

Lâm Canh đổ vừa đủ lượng thức ăn vào bát cho mèo, sau đó khoá cửa và đi xuống.

Cục trưởng Cận sống ở tầng 20, dưới 3 tầng là nơi người quá cố sinh sống.

Lâm Canh đứng trong thang máy, tưởng tượng xem lúc đó người đã khuất trông như thế nào và ấn nút tầng 17.

Cái chung cư này cũng được vài năm rồi, thang máy cũng tương đối cũ kỹ, lâu lâu lại kêu cót két, còn tốc độ thì chậm cực kỳ.

Thang máy hơi lắc lư khi đến tầng 17, trước mắt là một hành lang nhỏ, mỗi bên hành lang gồm bốn căn hộ. Nhà của nạn nhân ở gần thang máy nhất, địa chỉ là B17-1

Sáng sớm hôm nay, nạn nhân đã mệt mỏi mở cửa, sau đó ngáp ngắn ngáp dài rồi khoá lại, và đi thẳng vào thang máy ở bên cạnh. Sau khi đi vào, thấy trong thang có báo nên đã nhặt lên xem qua. Lúc thang máy xuống tới tầng một, anh ta vừa đọc báo vừa bước ra ngoài, nhưng mới đi được một đoạn đã ngã vật xuống đất.

Đây là những gì Lâm Canh tưởng tượng ra dựa trên hình ảnh trong camera giám sát.

Vậy thì, nạn nhân đã hít phải khí kiềm trước khi rời nhà hay là hít phải ngay trong thang mấy?

Trong lúc anh nghĩ ngợi, cửa thang bên cạnh liền mở ra.

Có một người đàn ông từ trong bước ra ngoài.

Lâm Canh đang đứng trước cửa nhà người mất, nghe được tiếng động thì quay đầu lại, nhận ra đó là một người có quen biết.

Chính là người mà anh đã gặp ngay cửa thang máy sáng hôm nay, Thi Dịch.

Thi Dịch hơi ngạc nhiên khi thấy Lâm Canh, anh ta sửng sốt rồi mở miệng nhưng vì không biết tên họ của Lâm Canh nên chỉ gật đầu, đứng trước cửa thang máy.

Dù sao cũng chẳng thân quen gì, Lâm Canh gật đầu đáp lại rồi đi vào thang máy.

Còn Thi Dịch thì sải bước trên hành lang.

Ban đầu, Lâm Canh ấn nút đóng cửa, nhưng khi thang máy sắp khép lại, anh thình lình bước về trước.

Chồm hẳn nửa người ra ngoài thang.

Sau đó, anh thấy Thi Dịch đi về phái căn hộ trong cùng và lấy chìa khoá ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!