Chương 2: (Vô Đề)

Vệ Anh đảo mắt, suy cho cùng thì vẫn nên lấy đại cuộc làm trọng nên đã sắp xếp lại khẩu cung để trình bày:

"Do bà Trương đi tập thể dục buổi sáng đã báo án, bà ấy định 6 giờ sẽ xuống lầu tập thể dục, nhưng khi ấn thang máy thì không thấy gì. Bà ta tưởng thang máy bị hư, nên đi bộ từ tầng 3 xuống, kết quả là vừa xuống thì nhìn thấy một nửa thân người nằm ngoài thang máy."

"Lúc đó trời hãy còn tối, chỉ có mỗi ngọn đèn sáng. Bà lão nhìn không rõ nên mới đi tới để xem cho kỹ, thì phát hiện ra thi thể nằm ngay cửa thang máy. Vì khiếp đảm quá nên đã nhanh chóng báo án, đến bây giờ tim vẫn còn đập thình thịch nữa là."

Lâm Canh bông đùa một câu:

"Tính ra bà lão này cũng tỉnh táo đấy, phải tôi thì tôi đã làm um lên cho cả khu chung cư thức dậy rồi. Đâu thể một mình hưởng trò vui được, phải chia sẻ cùng nhau chứ ha."

Khưu Diêu không muốn nghe nữa, nên vẫy tay gọi vài người tới: "Nghiệm thi xong rồi này, mấy người tới khiêng thi thể ra ngoài đi."

Vệ Anh không giấu được vẻ phấn chấn:

"Còn không phải vì ở khu này có cục trưởng Cận à? Nghe đâu mấy cô mấy bác xem ông ấy như thần thánh á, thường hay nghe ông ấy nói về mấy kiến thức báo án này nọ nên cũng ghi nhớ rõ ràng lắm. Ở hiện trường còn chẳng có dấu chân nào khác cơ mà."

Lâm Canh lên tiếng phản bác: "Nếu có dấu chân thì đã tốt rồi. Bên phía cậu Tùng thế nào rồi?

"Cậu Tùng mà đội trưởng Lâm vừa hỏi chính là thành viên bên tổ kỹ thuật, tên thật là Nhiếp Tùng – một chuyên gia về game, à không, là chuyên gia máy tính. Thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ đi thực địa để thu thập video hay tín hiệu, đại loại thế. Vệ Anh:"Cậu ta đang kiểm tra camera giám sát thang máy trong phòng bảo vệ đấy, cậu ta bảo không có gì bất thường cả."

Lâm Canh tặc lưỡi: "Cái chết tự nhiên thật à?"

Vừa nói, anh vừa nhìn sang đồng nghiệp đang bận bịu khiêng xác lên cáng rồi hơi nhíu mày khi liếc về một góc và thình lình ngẩng đầu lên.

Trong tầm mắt bỗng xuất hiện một thanh niên.

Thoạt nhìn cậu ta còn chưa tới 30 tuổi, mặc một cái áo len cổ lọ màu xám, cùng cái quần jean bạc màu và đang nhìn chằm chằm vào thi thể bị khiêng lên.

Gương mặt người thanh niên này trông cực kỳ tinh khiết, không phải kiểu trắng bệch mà là một sự tinh khiết khó tả thành lời, dường như mùi tử khí xung quanh và cả sự hoảng loạn hay bụi bặm đều không hề ảnh hưởng tới cậu ta.

Lâm Canh nghĩ thầm, người này quá mức bình tĩnh rồi.

Một người bình thường khi thấy xác chết thì hoặc sợ hãi, hoặc tò mò hay khiếp đảm, nói chung luôn có ít nhiều cảm xúc khác biệt, nhưng người này lại chẳng có chút sắc thái dị thường nào… ánh mắt cậu ta hướng về cỗ thi thể tựa như đang xem một món đồ chơi rẻ tiền vậy.

Theo ánh mắt của đội trưởng Lâm, Khưu Diêu cũng để ý tới người thanh niên đó.

Khưu Diêu đi lại gần, trên gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc cố nặn ra một nụ cười và lên tiếng với chất giọng vừa lịch sự vừa xa cách: "Xin lỗi anh, không phận sự miễn vào."

Nghe thấy Khưu Diêu nói, chàng trai trẻ bừng tỉnh, áy náy trả lời:

"À, thành thật xin lỗi, tại tôi sống ở tầng trên cao, đi thang bộ thì không tiện lắm. Nghe nói các anh đã xong việc rồi nên tôi mới đi lại đây."

Người thanh niên nhìn Khưu Diêu với ánh mắt tinh khiết hệt như nguồn năng lượng toả ra từ cậu ta, thứ năng lượng mang hương vị trong trẻo vô cùng.

Trước ánh mắt ấy, Khưu Diêu không khỏi hạ thấp ngữ điệu: "Bọn tôi làm cũng nhanh thôi, nếu không vội thì anh cứ đứng đây chờ cũng được.

"Có vội cũng chẳng ích gì. Khưu Diêu nói thầm trong lòng. Chàng trai mỉm cười và nói:"Không vội gì đâu.

"Vừa trả lời, vừa dõi mắt về phía người quá cố đã được khiêng đi. Dĩ nhiên Lâm Canh không bỏ qua ánh mắt của cậu ta, nhưng nhìn theo hướng đấy cũng chỉ thấy bầu trời hãy còn xám xịt, chắc chắn vẫn chưa tới 7 giờ, anh thầm nghĩ chàng trai trẻ này dậy sớm thật. Anh đi thẳng tới gần, lịch sự hỏi thăm:"Cậu tên gì, cũng sống ở đây sao? Cậu có biết người đã khuất không?

"Lúc Lâm Canh nói chuyện, anh bất giác kích hoạt trạng thái lạ lẫm: hai tay buông xuống, nét mặt cứng nhắc, khoé miệng khẽ cong nhưng chẳng có ý cười. Người thanh niên ngẩng đầu, khẽ liếc nhìn Lâm Canh, nụ cười tươi rói trên mặt chưa từng biến mất, nhưng mi mắt giần giật vì bất ngờ. Tuy ánh mắt Lâm Canh không mang ác ý, nhưng lại phảng phất chút lạnh lùng, giống như song cửa sổ lạnh lẽo ngoài kia. Có vài người chỉ nhìn lướt qua cũng đủ biết anh không phải loại người dễ hoà hợp. Chàng trai trẻ thay đổi biểu cảm, thờ ơ mỉm cười:"Tôi tên Thi Dịch, sống ở khu này, nhưng quen biết không nhiều lắm.

Người đã khuất thì tôi từng gặp qua, nhưng sợ không giúp gì được cho các anh đâu."

Lâm Canh nhủ thầm, muốn vờ mất trí thì tôi chơi với cậu cũng được. Đằng nào thì trước mặt người ngoài chỉ là giả đò hỏi chút chuyện thôi: "Không có gì đâu, nhân tiện thì tôi hỏi ấy mà, còn thông tin cụ thể sẽ có người điều tra sau."

Lâm Canh gật gù: "Báo cho người nhà nạn nhân đi, chúng ta xong việc rồi.

"Sau khi cảnh sát giải tán, cửa thang máy cũng đã khôi phục. Bởi vì có người chết nên không ai dám đi thang máy này cả. Thi Dịch một mình bước vào thang. Thang máy được"dọn dẹp" cực kỳ sạch sẽ, đến cả mấy tờ báo rải rác cũng bị lấy đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!