Thạch Lỗi nằm trên cái ghế màu trắng với gương mặt điềm tĩnh và thanh thản. Ánh mặt trời xuyên qua kính cửa sổ, chiếu xuống sàn nhà và hắt lên mặt anh ta khiến gương mặt phờ phạc như thể bừng lên vẻ rực rỡ của cuộc sống.
Anh ta chầm chậm mở mắt, ánh nhìn bình yên: "Cảm ơn bác sĩ Lí, tôi đã mơ thấy Dao."
Lí Lập Lam mặc áo blouse trắng, ngồi trên cái ghế cao bên cạnh, nhìn Thạch Lỗi bằng ánh mắt nhẹ nhõm, giống như đang nhìn một kẻ xấu xa đã được cứu rỗi linh hồn: "Vậy, hiện tại anh cảm thấy thế nào?"
"Tốt lắm, tôi chưa bao giờ thấy tốt như này. Ngay cả khi đang bị bệnh ung thư gan giết dần giết mòn, tôi cũng không hối tiếc gì."
"Đúng vậy, sự phiền muộn của anh là do nội tâm hèn nhát. Nếu ban đầu anh dũng cảm ra mặt, Tô Dao đã không chết."
Trên mặt Thạch Lỗi lộ rõ vẻ rối bời, hoang mang: "Còn, còn kịp sao? Tôi đã giết người làm hại Tô Dao rồi."
"Vẫn còn kịp."
Bác sĩ Lí nở nụ cười ấm áp và nói: "Chỉ có anh mới cảm nhận được ma chướng của mình, bây giờ anh đang cảm thấy rất thoải mái, phải không?"
"Phải."
"Thế là được rồi. Mọi người tới với cuộc đời này đều vì hưởng thụ vật chất, sắc dục, quyền lực, sau đó thì tìm cách giải phóng và giải thoát cho chính mình, khiến bản thân được hạnh phúc từ trong ra ngoài. Bây giờ, anh có thấy hạnh phúc không?"
"Rất hạnh phúc, rất thoải mái."
"Vậy là anh đã đạt được mục đích khi tới với thế giới này rồi."
"Đúng, đúng vậy. Thay vì tiếp tục chịu đựng diễn tiến của bệnh ung thư gan, chi bằng ngay lúc này, tự tôi giải thoát cho chính mình. Khi tôi chết đi, vừa khéo chuyện của Triển Khang Dụ cũng đi theo tôi luôn. Thế thì sẽ không còn ai nghi ngờ anh nữa. Dạo gần đây, tôi luôn lo lắng rằng anh đã vì tôi mà tính toán trước sau, đến cuối cùng lại bị cảnh sát bắt đi. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đều tốt cả rồi."
Bác sĩ Lí chân thành mỉm cười:
"Không, tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Tôi đã và đang nghiên cứu về tính cách con người, anh là người đầu tiên chứng minh cho tôi thấy, một khi phá vỡ giới hạn của bản thân, ai cũng có thể trở thành một người khác. Anh đã giúp tôi hoàn thành nghiên cứu của mình. Tôi nên cảm ơn anh mới phải."
"Thật sao? Tôi là người đầu tiên tham gia nghiên cứu này sao?" Đôi mắt Thạch Lỗi đầy vẻ ngạc nhiên.
"… À, là người đầu tiên thành công."
Một nụ cười mãn nguyện nở rộ trên mặt Thạch Lỗi, anh ta nhìn ra cửa sổ, cuộc sống tự do tự tại (*) kia là thứ mà anh chưa bao giờ cảm thấy tươi sáng và mênh mông đến thế.
Lí Lập Lam rời phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh ta đi vào phòng làm việc, mở tủ sách để lộ ra hai bìa hồ sơ nằm cạnh nhau.
Lí Lập Lam mở một bìa ra, trên đó là giấy chẩn đoán của Thạch Lỗi: ung thư gan, giai đoạn cuối.
Bìa hồ sơ còn lại cũng là giấy chẩn đoán của Thạch Lỗi: xơ gan.
Ba ngày sau, cảnh sát tìm thấy thi thể của Thạch Lỗi ở trước mộ phần của Tô Dao, anh ta chết vì sử dụng kali xyanua.
Trên tay Thạch Lỗi là một bức thư tuyệt mệnh, có nội dung thẳng thắn thừa nhận toàn bộ quá trình mình đã ra tay với Triển Khang Dụ. Nội dung và chi tiết căn bản phù hợp với những gì cảnh sát đã xác minh.
Vậy là, vụ án của Triển Khang Dụ chính thức khép lại.
Thể theo nguyện vọng trong thư tuyệt mệnh, mộ của Thạch Lỗi được xây cạnh Tô Dao. Cả ba ngôi mộ nằm kế nhau, chẳng rõ khi xuống cõi âm, có phải vẫn tiếp tục dây dưa với nhau không nữa.
Ngày an táng Thạch Lỗi là ngày có gió thổi nhè nhẹ. Trời không có nắng, mà chỉ có những áng mây trắng sáng rực cả bầu trời.
Sau buổi sáng an táng, người thân, bạn bè cũng ra về, nghĩa trang lại vắng tanh.
Lúc xế chiều, một người đàn ông đi một mình đến nghĩa trang. Anh ta đứng trước mộ phần rất lâu nhưng không nói lời nào, khi định rời đi thì bỗng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nơi cuối con đường trong nghĩa trang.
Thi Dịch đừng đằng xa, nhìn người đàn ông trong khu nghĩa trang, trong lòng chậm rãi thở hắt một hơi, vừa như nhẹ nhõm vừa như cảm thán: "Đúng là anh thật rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!