Viên Thiển hít một hơi thật sâu, may mà anh không làm chuyện gì xấu.
Điểm cao nhất là lúc bảo vệ Lâm Thâm trong nhà vệ sinh, xem ra Tần Lão Tà vô cùng tán thưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Hệ thống điểm này, Viên Thiển thích.
Anh cho rằng mình đi ngồi đến là ngay ngắn, không sợ Tần Lão Tà phái người đến giám thị.
Tối hôm đó, Lâm Thâm trở về phòng ngủ, vừa bật đèn đã thấy Trương Tử Thiên ngã ụp trên sô pha, y như chó chết.
Lâm Thâm cười nhạt, trực tiếp nâng chân đá vào lưng Trương Tử Thiên.
"Mày đúng là chán sống rồi, bố mày suýt thì bị hủy dung, được người ta đưa vào viện, mà mày lại chẳng lo lắng tí nào"
Trương Tử Thiên như chim sợ cành cong, ôm người mình không ngừng rụt lại, giương mắt nhìn Lâm Thâm tha thiết chờ mong, nói: "Tao…tao mới nhảy cả ngày…xương sắp gãy hết rồi…Xin mày đừng hành hạ tao nữa…"
Lâm Thâm thấy Trương Tử Thiên đã nhường hơn nửa cái sô pha, vô cùng hài lòng ngồi xuống.
Sau đó ngửa mặt, nhìn trần nhà sáng loáng, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc lâu, hắn mở miệng nói: "Mập này…bị thuốc lá làm phỏng lòng bàn tay, mày nghĩ có đau không?"
"Đừng có kêu tao Mập…Ở đây tao không mập tí nào hết…"
"Hả?" Lâm Thâm quay mặt sang, liếc Trương Tử Thiên.
"Đau! Tất nhiên là đau rồi! Mày có biết nhiệt độ của đầu thuốc lá là bao nhiêu không? Năm trăm đến tám trăm độ C đấy!" Trương Tử Thiên trả lời cực kỳ nghiêm túc.
Lâm Thâm vươn tay ra, nhìn lòng bàn tay mình.
"Tao lớn vầy…chưa từng được ai bảo vệ bao giờ"
"Mày lớn tướng thế, cũng chả có đứa nào dám bắt nạt mày đâu. Đụng phải mày á, người khác mới cần phải được bảo vệ ấy…" Trương Tử Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Mày cho tao ủi phát đi, xem có đau thật không?"
Lâm Thâm ném cái túi trên lưng về phía mặt bàn, sau đó đổ ra ào ào rất nhiều loại thuốc lá.
Trương Tử Thiên sợ hết hồn, cảm thấy Lâm Thâm muốn làm phỏng lòng bàn tay mình thật, liên tục lăn lộn vào phòng ngủ của mình, khóa cửa lại.
"Sẽ hơi đau ——nhưng không đau như bị bỏng thật!" Giọng của Trương Tử Thiên truyền ra từ phía bên kia cánh cửa.
Lâm Thâm bóc một bao thuốc, hút một điếu bên cửa sổ, cười khẽ một tiếng.
Đương nhiên hắn biết không thể đau như bị bỏng trong hiện thực.
Thế nhưng lúc người kia lao tới bảo vệ hắn, là bản năng.
Đau hay không đau, đều sẽ làm thế.
Chậc, thuốc này không phải mùi trên người Viên Thiển.
Lâm Thâm dụi tắt, lại mở một bao thuốc, hút một điếu, vẫn không giống mùi trên người Viên Thiển.
Bất tri bất giác, tất cả bao thuốc trên bàn đều đã mở, mỗi bao Lâm Thâm đều hút một điếu.
Nhưng đều không phải mùi của Viên Thiển.
"Rốt cuộc anh ta hút loại gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!