Viên Thiển không lên tiếng, anh biết Tần Thâm đang dỗ mình thôi.
"Anh đang nghĩ, liệu đêm nay em có tử hình anh tại chỗ không"
Tần Thâm thong thả ngước mắt, tuy hắn là đàn ông, nhưng mắt đẹp cực kỳ, ở trước mặt Viên Thiển gần như không hề bày ra thói chủ tịch, cho nên Viên Thiển chưa từng thật sự cảm nhận khí thế áp bức của hắn. Giờ phút này đối diện với ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy khóe mắt hơi nhướn lên cũng giống như đang quyến rũ.
Bốn chữ "tử hình tại chỗ" vừa vào tai, Viên Thiển đã ngay lập tức cúi đầu.
"Vậy anh đã nghĩ kỹ chưa? Có cho không?" Tần Thâm lại hỏi.
Dưới mặt bàn, ống quần của Viên Thiển bị vén lên từng chút một.
Anh như bị điện giật, từ mu bàn chân đến đầu óc đều tê dại.
"Không cho". Viên Thiển cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
"Em biết ngay là anh không cho mà". Tần Thâm mỉm cười, không hề tức giận tiếp tục ăn "tôm ngọt ngào".
"Cậu không giận à?"
Viên Thiển nghĩ tới Lâm Thâm ở màn game đầu tiên, cái tính tình ấy, không đạt được mục đích không bỏ qua, tới hiện thực, Tần Thâm lại dễ nói chuyện vậy á?
"Em muốn hỏi anh, gần nhất lúc tự xử, anh đều nghĩ tới em hả?"
Giọng Tần Thâm không nhanh không chậm.
"Cậu nói bậy bạ gì đấy…"
"Em có nói bậy bạ đâu. Anh có thói quen đặt hộp khăn giấy trên bàn ở phòng khách. Cũng hết cách rồi, lớn tuổi lại thường xuyên tăng ca, về đến nhà mệt kinh khủng chỉ muốn ngủ thôi đúng không? Nhưng bởi vì đến với em, trước khi ngủ sẽ nghĩ tới em đúng không?"
Trước đây Viên Thiển không hiểu cái gì gọi là đặt câu hỏi trúng tim đen.
Nhưng bây giờ, mỗi chữ Tần Thâm nói đều đập vào lòng anh.
"Chỉ thay mỗi vị trí khăn giấy thôi! Sao mà trí tưởng tượng của cậu phong phú thế!"
Tần Thâm đúng là không phải người! Viên Thiển nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng, đêm qua anh không ngủ được, nhìn điện thoại rất lâu, tới tận hai giờ đêm vẫn chưa ngủ.
Cầm điện thoại, nhìn tên Tần Thâm, Viên Thiển rất muốn nói chuyện với hắn, nhưng lại cảm thấy chắc chắn hắn đã ngủ rồi. Càng nghĩ càng khô nóng, dáng vẻ hắn ôm anh, dáng vẻ hắn bất thình lình hôn anh trên tàu điện ngầm, lặp đi lặp lại trong đầu.
Viên Thiển thu dọn chén đĩa trên bàn, vào bếp rửa bát.
Tần Thâm bưng bát đũa còn lại, đi theo sau anh vào bếp.
Viên Thiển đang cúi đầu rửa bát, gáy bất chợt bị vật gì đó ấm áp chạm vào. Viên Thiển còn chưa kịp quay đầu, người đứng đằng sau đã ôm lấy anh.
"Lúc anh nghĩ tới em, có nghĩ đến em hôn anh như thế nào không?"
Tần Thâm nghiêng mặt, trực tiếp hôn lên khóe môi anh, chen vào theo khóe miệng, một cái tay khác nâng cằm Viên Thiển, càng lúc càng phách lối.
Đĩa trong tay Viên Thiển rơi vào bồn rửa, phát ra một tiếng keng, giống như trong đầu bị thứ gì đó đụng vỡ.
Không để ý tới trên tay còn bọt nước rửa bát không, Viên Thiển đẩy Tần Thâm về sau, lại không ngờ Tần Thâm áp về phía trước, bụng Viên Thiển liền tì lên bồn rửa.
"Ưm…"
Viên Thiển không đẩy được hắn, chỉ có thể túm áo sơ mi của hắn, muốn kéo hắn qua một bên. Nhưng không ngờ anh càng kéo, Tần Thâm lại càng dụ dỗ, trực tiếp siết ngang eo Viên Thiển nhấc bổng lên.
"Cậu thả tôi xuống!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!