Chương 61: Tôm ngọt ngào

Giản Hàn cười lạnh: "Tôi cược một trăm, A Thâm căn bản chưa thành công".

Trang Vực không vui: "Chuyện lớn như này mà cậu chỉ cược một trăm đồng thôi á?"

"Tôi bảo là một trăm vạn". Giản Hàn nói.

Trang Vực nghĩ ngợi: "Dựa theo cái tính muốn gì là phải có ngay của A Thâm, cậu ta không có khả năng chưa ra tay. Tôi cũng cược một trăm, A Thâm thành công. Có vậy thì anh Thiển mới tức giận thế chứ, cái vẻ giận dữ bị lừa tình lại gạt thân ấy".

Đàm Tử hơi nhích ra sau, tiếc rằng khối lượng của cậu ta lớn quá, thang máy lung lay, khiến Trang Vực và Giản Hàn chú ý.

"Cậu thấy sao hả Mập?" Trang Vực hỏi.

"À ờm… Tới tầng của tôi rồi… Cho qua cho qua!"

Kinh nghiệm của Đàm Tử nói với cậu ta rằng, lấy Tần Thâm ra cá cược thì không có kết cục tốt.

Nhưng Đàm mập cũng không thuận lợi thoát khỏi sự giáp công của hai ông lớn, lại bị kéo trở vào thang máy.

"Mập này, bọn tôi coi trọng cậu, mới dẫn cậu chơi game cùng đó". Trang Vực lộ vẻ mặt của phần tử xấu.

"Nhưng tôi…"

Nhưng tôi có muốn chơi với mấy người đâu!

"Rốt cuộc là có ngủ hay không? Hoặc là ai ngủ ai?" Ý cười trên môi Giản Hàn lạnh thế đấy.

"Tôi… tôi cũng không biết nữa…"

Ai ngờ thang máy lên tới tầng cao nhất lúc nào không hay, cửa vừa mở ra đã thấy Amanda mặc suit mỉm cười.

"Dô, Amanda, màn trước vất vả rồi". Trang Vực cười giơ tay.

"Vất vả gì đâu. Có thể chết trên tay chủ tịch là vinh hạnh của tôi". Amanda vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm.

Trang Vực nhô đầu tới trước mặt Amanda, nói nhỏ: "Cô cảm thấy, chủ tịch đã ngủ với Viên Thiển chưa?"

Amanda dẫn mấy người họ tới phòng họp.

"Hôm nay chưa ngủ, mai rồi sẽ ngủ. Mai chưa ngủ thì ngày mốt sẽ. Rồi cũng có một ngày xảy ra, có cần thiết phải đoán không?"

"Không hổ là thư ký trưởng, lấy bất biến ứng vạn biến"

Mấy người họ đi vào một phòng họp loại nhỏ, Tần Thâm đã đợi họ ở trong.

Âu phục phẳng phiu, gương mặt lạnh lùng, hắn không có gì khác với ngày hôm qua, hôm kia và ba hôm trước.

Trang Vực thở dài, nhỏ giọng bảo: "Xem chừng là chưa ngủ được rồi. Chả có dáng vẻ ** gì hết".

"Càng vừa ý càng không ăn được". Giản Hàn nói thầm xong, kéo ghế hờ hững ngồi xuống.

"Tôi không nhiều lời, sau khi chúng ta động vào phó giám đốc Lương bộ phận tài chính thì ông già Chu lập tức tới tìm tôi nói chuyện". Tần Thâm nói thẳng vào chủ đề.

"Lão già Chu dù gì cũng là nguyên lão đi theo Tần Lão Tà sáng lập Khôi Khoát Thiên Hạ mà. Phó giám đốc Lương hình như là được lão Chu nhận vào Khôi Khoát." Ấn đường của Trang Vực nhăn lại.

"Thế có phải ông Chu hiểu lầm… mày không những muốn nhắm vào phó giám đốc Lương mà còn định chĩa họng súng vào ông ta không?" Đàm Tử yếu ớt hỏi.

Giản Hàn cười khẩy lắc đầu: "Đừng ngây thơ thế. Lão già Chu trông thì có vẻ không hỏi thế sự về hưu dưỡng lão, thật ra trong lòng lão ta, ông Tần đi rồi, Khôi Khoát Thiên Hạ phải là của lão. Không có lão dung túng, thì mấy năm nay sao lại có nhiều sâu mọt vào Khôi Khoát Thiên Hạ thế được? Những kẻ làm trái lại A Thâm, có mấy ai không có chỗ dựa sau lưng là lão già Chu đâu?"

Trong một chốc, phòng họp im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!