Viên Thiển cau mày, trước mắt tạm thời coi như an toàn… Nhưng nếu bị tên này đưa tới trung tâm kiểm soát, thì sẽ bị làm thành tiêu bản đúng không!
"Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cậu"
Đối phương duỗi tay xoa đầu Viên Thiển.
Lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay luồn vào giữa những sợi tóc của Viên Thiển. Viên Thiển cúi đầu, rất nhiều năm rồi không có người coi anh là trẻ con mà đối xử như vậy.
Ở phương xa có đạn tín hiệu nổ tung, soi sáng hơn nửa bầu trời đêm.
"Bọn chúng tới rồi"
Ấn đường của người đàn ông trẻ đẹp trai này nhíu lại, biến sắc, Viên Thiển chỉ cảm thấy mình đột nhiên bay lên không, lại được hắn đón lấy!
Hắn xoay người chạy lấy đà, giẫm lên mép tháp, tung người nhảy xuống.
Cái gì ——
Viên Thiển bị dọa đến muốn phun cả tim, nhưng lại vững vàng đáp xuống đất.
Dựa vào độ cao của tòa tháp này, nhảy xuống không chết cũng tàn phế! Nhưng người anh em này lại làm dễ dàng như nhảy bậc thang.
"Đi ——"
Viên Thiển bị đối phương bất thình lình kéo một cái, bấy giờ mới chạy.
Đối phương chạy quá nhanh, bứt lên trước như người chạy nhanh ba trăm mét.
Viên Thiển tí nữa thì bổ nhào xuống đất, anh đâu chạy nhanh được thế!
Ai ngờ đối phương quay người kéo anh, ôm như bọc hành lý, lập tức chạy ra xa mấy trăm mét.
Hắn mở cửa một chiếc SUV màu đen, nhét Viên Thiển vào chỗ ngồi phía sau, tiếp đó cũng bước vào, làm liền một mạch, mắt Viên Thiển cũng choáng luôn.
"Đi!"
Người lái xe ở phía trước đáp lại: "Đi? Anh Liễm vẫn chưa về mà".
Lúc này từ phía xa loáng thoáng truyền đến tiếng xe mô tô.
Một người đàn ông áo đen lái xe lao tới vun vút, âu phục bay phần phật, thấp thoáng có thể trông thấy biểu cảm lạnh lùng của anh ta.
"Cậu ta không chết được đâu"
Xe lập tức đổi hướng, chạy như bay trên đường cao tốc.
Mặt Viên Thiển trắng bệch, cái quái gì đang diễn ra vậy?
"Sao không nói chuyện?" Half
-blood ngồi cạnh Viên Thiển hơi nhíu mày, dáng vẻ ấy cứ như thú cưng nhà nuôi mấy ngày sau bỗng không nhận ra mình.
Viên Thiển vô thức rúc tới cạnh cửa, người lái xe ở đằng trước cười khẽ, nói bằng cái giọng lười biếng không tập trung chế giễu anh.
"Cậu sợ cái gì? Bọn tôi có hầm cậu lên ăn đâu"
"Lo lái xe đi"
"Cái cậu này chẳng nói năng gì, chắc không phải bị câm điếc đấy chứ". Người lái xe một tay sờ gáy, một tay khác cầm vô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!