Chương 50: Kết thúc – Nhà có mỏ quặng 04

Dáng vẻ Cảnh Thanh cúi đầu ăn cái gì đó, thật sự rất giống A Thâm trước mặt.

Chẳng qua Cảnh Thanh ăn đến là chậm, đồ ngon bao giờ cũng tiếc muốn để lại cuối cùng.

Mà A Thâm thì lại phóng khoáng hơn nhiều, cầm muôi mò, thịt bò vừa chín đều bị vớt sạch.

Haizz, ai biểu hắn còn trẻ, ăn khỏe cơ.

Ai ngờ A Thâm lại đổ muôi thịt bò lớn kia vào bát của Viên Thiển: "Anh, anh nghĩ gì thế? Chẳng ăn gì cả".

Trong lòng Viên Thiển ấm áp. Ăn lẩu với bạn thời đại học, chẳng khác gì giành ăn với một đám lang sói, đũa cũng có thể đập gãy. Về nhà ăn lẩu, thịt đều để lại hết cho đám cháu ngoại trai.

Đây là lần đầu tiên, lúc ăn lẩu có người nhường hết thịt cho anh.

"Cảm ơn". Viên Thiển cười nói.

"Cảm ơn cái gì?" A Thâm vừa nói vừa mở một hộp thịt khác thả vào trong nồi.

"Cảm ơn cậu ủng hộ tôi, cổ vũ tôi"

A Thâm dừng lại, bỗng nói: "Vậy chúng ta bên nhau mãi mãi có được không?"

Viên Thiển suýt nữa ho thịt ăn vào ra.

"Bên nhau mãi mãi? Tôi cảm thấy…trước tiên chưa nói tới cậu có tìm được bạn gái hay không, tôi chỉ sợ không sống lâu bằng cậu"

"Vậy thì sinh thời". A Thâm nói.

Viên Thiển vốn muốn cười, cảm giác này tựa như hồi mẫu giáo chơi với lũ bạn, khi chơi hăng rồi, thì bảo tụi mình phải bên nhau mãi mãi.

Nhưng mà đừng nói tốt nghiệp mẫu giáo, không biết chừng hôm sau đã vì món đồ chơi nào đấy mà tranh giành bể đầu rồi.

Mãi mãi rất xa xôi, sinh thời cũng là yêu cầu xa vời.

Viên Thiển nhìn A Thâm ở đối diện, phát hiện biểu cảm trên mặt đối phương không hề giống nói đùa.

Chắc là bởi tâm trạng vui vẻ, Viên Thiển uống hơi nhiều.

Cả thùng bia bọn họ khiêng về đã thấy đáy.

Viên Thiển nói rất nhiều, chuyện từ mẫu giáo đến đại học, đều nói một lượt.

"Anh này, rốt cuộc anh thích kiểu người như nào?"

"Hồi bé…tôi biết kiểu mình thích. Nhưng lớn lên rồi mới hiểu được, cái gì gọi là "hình mẫu lý tưởng". Lý tưởng rất đẹp, thực tế đầy bi thương… Làm việc mấy năm, bị đủ loại chuyện vớ va vớ vẩn giày vò… Lăn qua lăn lại về sau chỉ biết kiểu mình không thích… Thích kiểu nào…cũng sắp quên rồi"

Viên Thiển cầm lon bia, đầu hơi nặng.

"Sao lại quên?" A Thâm hỏi.

"A Thâm à… Hồi tôi học lớp ba tiểu học, có thể vì bạn cùng bàn mà bỏ bữa sáng một tuần liền…mua hộp bút cho bạn ấy. Lớp năm…vì chị gái ở tầng trên, cưỡi xe đạp cả ngày trời ra ngoại ô hái một rổ hoa chị ấy thích… Cấp hai tôi có thể vì giúp cô bạn ngồi dãy trước cướp sách bài tập về mà đánh nhau với thằng bạn to con nhất lớp… Nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ…tôi chẳng còn khả năng ấy nữa…"

Keng một tiếng, lon bia rơi trên mặt bàn.

Viên Thiển cũng nằm xuống.

"Nếu như nói về khả năng liều mạng thích một người…anh có". A Thâm nhìn Viên Thiển, nói rất nghiêm túc.

Viên Thiển gục tại chỗ, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!