"Cậu đánh bóng quần với Dạ Hàn, rồi ai thắng?" Viên Thiển hỏi như thường ngày.
"Tất nhiên là…Dạ Hàn rồi". Cảnh Thanh nở nụ cười của gạo nếp nhỏ.
Cậu cao lớn, Viên Thiển bỗng hoài niệm bộ dáng nho nhỏ của cậu.
Hôm nay Viên Thiển không đổi nhiều thứ, chỉ đổi cơm chiên cho Cảnh Thanh.
"Anh không ăn à?"
"Anh không đói"
"Ừm… Vậy…" Cảnh Thanh ngẩng đầu lên, "Em mời anh đi tắm nha! Đúng lúc đánh bóng quần cả tối, em ra nhiều mồ hôi lắm".
Mai vừa hay là cuối tuần, không có lớp.
"Được đó. Cũng lâu rồi anh không tắm"
Chờ đến lúc bọn họ tới nhà tắm chung, Viên Thiển vẫn hơi lo lắng mấy kẻ nhìn thấy vẻ xinh đẹp thanh tú của Cảnh Thanh, đừng có mưu đồ như trước đây. Nhưng hôm nay ngoài mấy người thi thoảng nhìn Cảnh Thanh thêm đôi lần, cũng không có gì khác đáng để chú ý.
Viên Thiển quay mặt về phía tủ thay đồ, cởi áo khoác đồng phục của mình, mà Cảnh Thanh thì ngồi trên ghế dài. Viên Thiển vừa quay đầu lại, đã thấy Cảnh Thanh ngửa đầu không nhúc nhích, chẳng biết đã nhìn anh bao lâu.
Ánh đèn sáng đến bạc màu trong phòng thay đồ rọi lên mặt Cảnh Thanh, phác họa ngũ quan tinh tế nhưng mạnh mẽ của cậu.
Nét ngây thơ của thiếu niên đang từng chút một tách ra khỏi người cậu.
"Cậu hay ha, ngồi đó thưởng thức anh thoát y à?"
"Em chờ anh cởi xong thì cởi cho em". Cảnh Thanh giang hai cánh tay, lộ vẻ mặt lười biếng.
"Có tay có chân, tự đi mà cởi". Viên Thiển quay lưng đi.
Ai ngờ quần đồng phục của anh bị nhẹ nhàng túm lấy từ sau lưng.
"Vậy có muốn em cởi cho anh không?"
Khi giọng nói khàn khàn của Cảnh Thanh mang theo ý cười, không khí Viên Thiển hít vào như có vô số móng vuốt nhỏ, cào cào trong phổi anh.
"Được rồi được rồi, cậu đừng mở miệng nói chuyện nữa A Thanh…"
"Vì sao?"
"Giọng cậu khàn kinh, tôi nghe mà khó chịu"
"Ừm…" Cảnh Thanh rũ mắt, hơi mất mát.
"À thì, chờ qua giai đoạn vỡ giọng là ổn thôi". Viên Thiển vội vàng an ủi.
Nhưng mà Cảnh Thanh vẫn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
"Cảnh Thanh? Không sao chứ? Chỉ nói giọng cậu kỳ thôi mà đã không vui rồi hả?" Viên Thiển túm chiếc áo phông trắng đã cởi của mình, xoay người lại cúi đầu xuống, chống đầu gối, nhìn Cảnh Thanh.
Vừa rồi Cảnh Thanh ngoắc phía sau quần đồng phục của Viên Thiển, vừa vặn móc quần xuống một chút, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy bụng và rốn của anh.
"Cảnh Thanh?"
Viên Thiển lại hỏi.
Đừng bảo là nhóc này giận nhé?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!