Chương 34: Kết thúc – Hiện thực 01

Viên Thiển tìm một lúc mà vẫn không thấy thuốc lá 555 của mình.

Ngay lúc đó, có người tới bên cạnh anh, đưa cho anh một điếu thuốc.

Viên Thiển dừng lại, phát hiện đây là chàng trai đã thấy hôm nộp đơn từ chức.

"Cảm ơn". Viên Thiển nhận lấy điếu thuốc, mới nhớ ra lần gặp mặt chàng trai này trước đó, anh cho hắn cái bật lửa.

Chỉ là…có lẽ người ta đã sớm vứt cái bật lửa đó rồi.

Ai ngờ chàng trai lấy ra từ trong túi cái bật lửa nhựa, tay đưa tới bên mặt Viên Thiển, chắn gió thay anh, châm thuốc cho anh.

Viên Thiển ngây ngẩn.

Đặc biệt là hình dáng lông mày của đối phương khi nghiêng mặt, khiến Viên Thiển nghĩ đến Lâm Thâm trong game.

"Hút một hơi đi"

Giọng nói ấy giống như rượu nho lấy ra từ trong hầm rượu, tinh tế thưởng thức, lạnh buốt nhưng lại mang dư vị đậm đà.

"Ừ, cảm ơn…" Viên Thiển hút một hơi, mới nhận ra đó là thuốc lá 555, "Nè, cậu cũng hút nhãn này à?"

"Người tôi thích hút nhãn này, cho nên tôi giữ lại một hộp bên người. Lúc nhớ người ấy thì ngửi một chút"

Viên Thiển ngẩn ra, suýt nữa mở miệng "Còn có con gái hút thuốc 555 ư", nhưng lại cảm thấy cà rốt bắp cải đều có người thích, mình nhiều chuyện vậy làm chi.

Sau khi hút vài hơi, cảm giác không chân thật trong lòng Viên Thiển cuối cùng cũng tiêu tan rất nhiều.

"Anh đang nghĩ gì thế?" Chàng trai hỏi.

Kỳ thật Viên Thiển rất thích nghe giọng của hắn, không chút gợn sóng, lại có thể xuyên thấu tất cả ồn ào huyên náo.

"Đáng lẽ là tôi muốn từ chức, tám năm không thăng chức, tự nhiên điều tôi đi làm quản lý cấp cơ sở của một bộ phận rất tốt"

"Vậy anh còn muốn đi không?"

"Muốn chứ. Khôi Khoát Thiên Hạ đã sớm không phải tập đoàn khí thế tám năm trước rồi, tôi không hề muốn chìm cùng với nó"

Chàng trai trẻ chống cằm, nghiêng mặt nhìn anh.

Không biết vì sao, hắn rõ ràng không có biểu cảm gì, Viên Thiển lại có thể thấy được trong ánh mắt hắn một sự lưu luyến không thôi.

Rõ ràng đây mới là lần thứ hai họ gặp mặt.

"Sao thế?" Viên Thiển hỏi.

"Tôi vừa mới tới đây, người đầu tiên quen biết chính là anh"

"Thật sao?"

"Có thể đừng đi không?" Giọng nói của chàng trai đè xuống thấp, nhưng nghe vào tai Viên Thiển, lại có cảm giác làm nũng.

Tim bỗng chốc mềm nhũn.

"Có phải quản lý bộ phận làm khó cậu không?" Viên Thiển nghĩ thầm hắn còn trẻ như này, nhất định là vừa mới vào tập đoàn không bao lâu.

"Nếu như anh ở lại đây, biết đâu có một ngày chúng ta lại làm việc cùng một bộ phận cũng nên". Chàng trai nói.

"Cuối cũng vẫn phải dựa vào chính mình thôi". Viên Thiển nhịn không được, xoa đầu đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!