Cho nên, đầu tiên là anh mở cửa ra một cái khe nhỏ. Lúc thấy Lâm Thâm ngồi ở bàn làm việc của anh, nhếch khóe miệng nhìn anh qua khe cửa, không hiểu sao anh bỗng cảm giác trong lòng ngứa ngáy, nghĩ đến diễn xuất của thằng nhóc này, bước chân lập tức nặng trịch.
"Đây là phòng làm việc của anh mà, sao anh lại rón rén như thằng trộm thế?"
Gương mặt hắn lạnh lùng, đường nét đôi mắt vốn xinh đẹp, giờ phút này hấp dẫn tột cùng nhưng lại mang theo một sự cứng rắn. Đây không phải ánh mắt của một cậu trai mười tám mười chín tuổi, đó là ánh mắt thuộc về một người đàn ông có quyết đoán, xử sự lưu loát.
Viên Thiển đứng ở đó, không bước tiếp.
"Vào đi". Lâm Thâm nói khẽ.
Viên Thiển đón lấy ánh mắt đối phương, giống như đi trên vách núi se lạnh cô độc.
Lâm Thâm mở rượu vang anh giấu ở đây ra, ưỡn thẳng lưng, vai tạo thành đường thẳng lưu loát, tiếng rượu vang chảy vào trong ly, tựa như tưới lên dây thần kinh của Viên Thiển, lạnh buốt vô cùng.
"Bây giờ là thời gian làm việc, không nên uống rượu". Viên Thiển mở miệng nói.
Lâm Thâm cười, thoạt nhìn hờ hững, Viên Thiển lại có thể cảm giác được một sự trầm ổn thành thục.
Lâm Thâm đang yêu cầu anh gỡ bỏ tất cả ngụy trang xuống. Đây không còn là sắm vai nhân vật giám đốc và ngôi sao đông fan nữa, mà là đối thoại giữa người chơi với người chơi.
"Thật ra lần đầu tiên gặp tôi đã muốn trò chuyện thẳng thắn với anh. Anh dọa tôi sợ đấy Viên Thiển"
Có lẽ Lâm Thâm vẫn luôn tỉnh táo, chỉ có bản thân anh bất tri bất giác cũng nghiêm túc lên, muốn biểu đạt tất cả thất bại của mình ở hiện thực trong trò chơi này.
Viên Thiển ngồi xuống, nâng ly rượu lên, Lâm Thâm xem như nể tình, chỉ rót một phần ba.
"Câu hỏi đầu tiên, anh vì tôi, mà tính kế Hoàng Thế Hoành ư?"
Lâm Thâm hỏi xong câu này thì uống cạn trước.
Viên Thiển cũng chỉ có thể uống hết ly kia.
Nhân lúc hình thức say rượu vẫn chưa mở ra, anh bắt đầu xem xét tất cả những gì mình đã làm… Anh không muốn để cho loại người cặn bã như Hoàng Thế Hoành qua màn, không muốn bọn chúng đắc ý trong hiện thực. Trong thế giới này vẫn thanh ca liệt mã tiếu xuân phong (1), anh phát huy toan tính mình khinh thường sử dụng trong hiện thực vào thế giới này, anh là…
"Là vì cậu"
Viên Thiển hít một hơi thật sâu, trái tim trong lồng ngực đập từng hồi.
Xưa nay anh không phải loại người nói ra lòng tốt của mình với người khác.
Lâm Thâm lại rót cho Viên Thiển một ly rượu.
"Tôi có gì đặc biệt để anh phải vì tôi như thế?"
"Cậu kiêu ngạo khiến người ta ghen tị, có tài năng…"
"Đừng vội, uống rồi lại trả lời". Ngón tay Lâm Thâm gõ nhẹ một cái trên ly rượu.
Giọng của hắn rất nhẹ, rất có kiên nhẫn, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ nói dối làm sai, nói ra sự thật.
"Tôi không uống được nhiều rượu như vậy"
Uống nhiều quá đầu óc tôi cũng vẫn tỉnh táo, chỉ là sẽ bị hình thức say rượu của hệ thống làm choáng váng.
"Rượu này nồng độ không cao bằng loại ngày đó anh uống". Lâm Thâm xoay chai rượu để anh nhìn số độ ở phía trên, "Uống đi. Anh cứ kiên trì phải tỉnh táo, ở đây mà vẫn muốn tỉnh táo, anh không ngại mệt à?"
Viên Thiển nhìn ly rượu kia, mỉm cười, uống một hơi cạn sạch.
Hai người không nói gì, rượu ngấm, hệ thống nhắc nhở: Thăng bằng cơ thể giảm xuống 80%, năng lực nhận biết giảm xuống 80%.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!