Chương 26: Mỗi Boss đều có một giấc mộng công chúa 24

Chân Viên Thiển đau râm ran.

"Anh căng thẳng thế làm gì, coi như bị tôi đánh gãy chân ở đây thì cũng chả đau thật". Lâm Thâm cười khẽ.

Giọng nói của hắn vốn có từ tính, vào lúc này vang vọng bên tai Viên Thiển, cảm giác trái tim bị gãi ngứa ngáy lại tới.

"Vả lại tôi cũng không nỡ". Giọng hắn rất nhẹ, giống như đang dỗ dành người ta.

Viên Thiển chợt nhận ra, ờ, đúng ha, bị bỏng thuốc lá một tí cũng chẳng đau mấy, đánh gãy chân cũng thế nhỉ… Quan trọng là lần nào thằng nhóc này hù mình cũng đều tràn đầy khí thế.

"Cậu cứ hù dọa tôi, uy hiếp tôi như thế, rốt cuộc là vì sao?" Viên Thiển hỏi.

"Bởi vì tôi muốn biết, đến mức độ thế nào anh sẽ không chịu đựng nổi tôi nữa"

"Cậu vầy là ỷ lại được chiều mà kiêu, một ngày nào đó tôi sẽ tẩn cậu". Viên Thiển cắn răng, ngón tay chọt một cái lên ngực Lâm Thâm.

"Viên Thiển, tiền đề của ỷ lại được chiều mà kiêu là…anh chiều tôi. Nếu có một ngày như vậy, anh thật sự muốn đánh tôi…anh cứ đánh tôi thật mạnh là được, đừng tùy tiện rời đi"

"Lâm Thâm?"

Nháy mắt ấy, Viên Thiển thấy được sự đau đớn từ trong mắt Lâm Thâm. Chắc chắn hắn đã trải qua rất nhiều lần biệt ly, nên mới có thể dùng cách trông thì tùy hứng nhưng thật ra là thăm dò để xác định…hắn sẽ không đánh mất những gì mình có.

"Viên Thiển, về sau anh mềm lòng với tôi là được rồi". Lâm Thâm nói rất chân thành.

"Hả?"

"Không phải tất cả những người tới nói chuyện với anh, đều là người tốt. Cũng không phải tất cả những ai cần anh giúp đỡ, đều là kẻ yếu"

Viên Thiển căng thẳng, anh chơi nhân vật giám đốc quá lâu, suýt nữa thì quên hết đạo lý đã biết từ sớm.

"Sự mềm lòng của anh cho tôi là được, tôi sẽ trân trọng hơn bất cứ ai"

Nói xong, Lâm Thâm cúi đầu, nhìn vào mắt Viên Thiển một lúc lâu, quay người rời khỏi nhà anh.

Bóng lưng của hắn so với lúc ban đầu anh gặp, bờ vai dường như rộng hơn, cũng chín chắn hơn.

Mấy ngày sau đó, Viên Thiển chưa từng thấy Lâm Thâm, chỉ nghe nói hắn không chịu nhận một quảng cáo rượu vang, ầm ĩ không vui với Hoàng Thế Hoành.

Đó là một nhãn hiệu siêu thị rượu vang, thường xuyên ký quay quảng cáo với một số ngôi sao đông fan có xu thế hot nhưng chưa đạt tới đỉnh cao.

Phong cách quảng cáo luôn đi theo lối kiều diễm, thành phim cũng có hiệu quả tương đối cao.

Lần này, chính là quay cảnh Lâm Thâm say rượu ngã xuống giường, còn có một sao nữ trẻ đông fan khác quay chung với hắn.

Hoàng Thế Hoành nói: "Lâm Thâm, cậu cũng chả phải con gái, già mồm cái gì! Kêu cậu quay quảng cáo rượu chứ có kêu cậu uống hết đâu!"

Lâm Thâm đáp lại lạnh tanh: "Không phải ai muốn nhìn tôi cởi sạch nằm trên giường cũng được, đã thế rượu vang của cái nhãn hiệu này trước đó còn bị đồn có vấn đề ở quá trình sản xuất"

Sau đó hắn cúi đầu, tiếp tục chơi điện thoại.

Hoàng Thế Hoành bị thái độ không thèm đếm xỉa của hắn đốp chát nổ phổi: "Bị đồn có vấn đề cũng chưa chắc có vấn đề! Đồn cậu thích Viên Thiển, chẳng lẽ cậu lại thích thật à!"

Lâm Thâm ngước mắt lên lạnh nhạt nói: "Đúng rồi đấy, tôi thích anh ấy thật mà. Thích muốn sống muốn chết. Ông kêu Viên Thiển tới, gì tôi cũng quay".

"Cậu… Cậu…"

Hoàng Thế Hoành nghĩ bụng đâu thể lần nào cũng tìm Viên Thiển được! Cũng chẳng biết Viên Thiển dùng cách gì khiến Lâm Thâm nghe lời như vậy.

Chờ Hoàng Thế Hoành đi rồi, Trương Tử Thiên co lại thành con chim cút ở một bên mở miệng bảo: "Mày lấy Viên Thiển chọc giám đốc Hoàng làm gì! Châm ngòi quan hệ giữa các giám đốc là tệ lắm đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!