"Xem ra, ngài và Mộ Dung Tiêu vẫn có thể trò chuyện"
"Không…Điều này chứng tỏ, anh ta muốn tiễn tôi về Tây Thiên". Viên Thiển khẽ thở dài.
Phòng riêng lần này không quá lớn, là phòng nhỏ sáu chỗ.
Viên Thiển tới trước, dù sao cũng là anh mời Mộ Dung Tiêu, cứ tưởng phải chờ Mộ Dung Tiêu rất lâu, nhưng mà không ngờ chỉ chờ mười phút, Mộ Dung Tiêu đã tới.
Mộ Dung Tiêu ngoài ba mươi, không có hiệu ứng làm đẹp cũng không trang điểm gì. Ngũ quan của Mộ Dung Tiêu rất đẹp trai, tự mang hiệu quả cấm dục lạnh lùng kiêu ngạo, đúng là chỉ dựa vào nhan sắc cũng có thể debut.
Động tác kéo ghế của anh ta rất nặng nề, ngồi xuống dựa lưng vào ghế, nhìn về phía Viên Thiển: "Viên Thiển, tôi biết anh mời tôi ăn cơm, là muốn tôi lúc ghi hình đừng làm khó Hạ Ny".
"Cho dù anh có làm khó dễ cô ta thật, tổ chương trình cũng sẽ cắt đi phát lại". Viên Thiển không ngờ Mộ Dung Tiêu lại nói toạc ra thế.
Vậy cũng tốt, Viên Thiển thích thẳng thắn, không thích phỏng đoán lòng dạ của người khác, cũng không thích khẩu Phật tâm xà.
"Ồ, nhưng vẫn sẽ có khán giả tuồn tin, ai mà biết ở hiện trường có paparazzi không?"
Đồ ăn được dọn lên, nhưng hai người họ đều không có ý định đụng đũa.
"Vì lẽ đó, lúc ghi hình, anh chắc chắn sẽ không chung sống hòa thuận với Hạ Ny"
"Giữa tôi và Hạ Ny, có cái thứ như "hòa thuận" à?" Mộ Dung Tiêu hỏi ngược lại.
Thế nên là kẻ thù gặp nhau, cực kỳ đỏ mắt.
"Vậy tôi chỉ hỏi một câu, là bởi thực lực của Hạ Ny không đủ, khiến anh cảm thấy cô ta hoàn toàn không xứng với danh hiệu "Ca hậu", hay là bởi vì trước đây tôi không tôn trọng anh?"
Mộ Dung Tiêu ngẩn người, không ngờ Viên Thiển sẽ hỏi vấn đề như vậy.
"Khác nhau chỗ nào không?" Trong giọng của Mộ Dung Tiêu không nghe ra gợn sóng.
"Nếu là vế trước, đó là danh dự của anh với tư cách là người làm âm nhạc, cũng là bởi năng lực của Hạ Ny không xứng với vị trí, đây là bài học cô ta nên có. Tôi ủng hộ quyết định của anh"
"Nếu là vế sau thì sao?"
"Nếu là vế sau, Viên Thiển tôi ở ngay đây. Anh có thể đánh tôi, đá tôi, thậm chí đâm tôi hai đao hả giận. Thế nhưng xin đừng nên đem ân oán giữa chúng ta ảnh hưởng tới những người khác"
"Nói như thể mối thù này chỉ có giữa tôi và anh vậy, anh có dám xin lỗi tôi ngay trước mặt truyền thông không? Có dám thừa nhận mình chính là kẻ thối nát ỷ thế hiếp người? Dám thừa nhận, lúc trước bởi vì tôi từ chối anh quấy rối, anh liền điều ekip của tôi đi, ngáng chân tôi khắp nơi để tôi không làm tiếp được ở Khôi Khoát Entertainment không?"
"Tôi có thể". Viên Thiển đáp.
Hóa ra ngoài việc quấy rối người khác, anh còn làm chuyện muốn ăn đòn hơn.
"Anh dám thừa nhận? Viên Thiển, anh lại muốn đùa cái gì hả? Nếu để cho hội đồng quản trị của Khôi Khoát biết là tại vì anh, mà tôi mới nhảy sang Đế Thần, vị trí giám đốc của anh sợ là không gánh nổi"
"Nhưng nếu chúng ta tiếp tục đấu đá, anh tung tin, phía bên tôi chắc chắn phải đối mặt với khủng hoảng truyền thông, chúng ta trả thù nhau, chỉ có thể chết chùm"
Viên Thiển cảm thấy nếu thật sự không phải làm giám đốc thì tốt quá, anh chẳng cần phải để ý đến mấy cái chuyện hư hỏng của Hạ Ny, Thời Đại Vàng Châm và Tiêu Hà nữa.
Anh thà bị tống đi làm người đại diện bình thường, hết thảy bắt đầu từ con số không, có khi còn đơn giản hơn.
"Anh tưởng là mình nói thế, tôi sẽ hòa giải với anh? Sau đấy bảo anh không cần phải nói xin lỗi, ầm ĩ quá, mọi người còn thường xuyên gặp nhau?" Mộ Dung Tiêu lạnh giọng, đáy mắt anh ta có sự ngờ vực.
Chẳng cần mở chức năng đọc suy nghĩ, Viên Thiển cũng biết Mộ Dung Tiêu cho rằng anh đang bịp bợm.
Viên Thiển cầm di động, nhìn thoáng qua, sau đó nói với Mộ Dung Tiêu: "Tôi đã bảo thư ký đăng Weibo, chính thức xin lỗi anh, dẫu chuyện đã qua".
Mộ Dung Tiêu ngừng lại, anh ta lấy điện thoại ra, phát hiện Viên Thiển thật sự đăng Weibo xin lỗi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!