Lâm Thâm xoay người, xuống giường, ngoan ngoãn cởi quần áo ngủ của Viên Thiển ra.
"Bộ…đồ ngủ này tôi đã mặc rồi. Thôi để tôi mang đi, đền anh bộ mới"
"Không…không sao"
Đồ vật trong game, cũng không phải thật sự mặc dán sát lên người.
Lâm Thâm không lên tiếng, hắn đi tới, nhấc cái váy màu đen kia lên, định mặc vào người.
"Chờ đã! Sao cậu lại mặc vào?" Viên Thiển thấy cái váy đó, huyệt thái dương lại đau.
"Nhưng tôi mặc nó tới mà". Lâm Thâm lại khôi phục dáng vẻ trước đây.
Dáng vẻ người sống chớ lại gần, cực kỳ lạnh nhạt.
Điều này làm cho Viên Thiển cảm thấy cái thằng nhãi giả gái tiếp cận mình, là một người khác.
"Tôi hỏi cậu, rốt cuộc có phải là cậu tự nguyện giả gái không?"
Trong mắt Viên Thiển, mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường tương lai của mình, cũng bao gồm quyền lợi chơi game như thế nào.
Nếu như Lâm Thâm cảm thấy giả gái làm vui lòng Hoàng Thế Hoành không có gì ghê gớm, vậy Viên Thiển sẽ không áp đặt giá trị quan của bản thân lên người hắn, anh sẽ chúc đứa nhóc này qua màn.
"Lần đầu tiên tôi không muốn. Hoàng Thế Hoành và Trang Chu đều nói gì mà "nam giả gái" rất thịnh hành, thật ra…là bởi tôi không nghe lời, muốn nhục nhã tôi một trận thôi"
Lâm Thâm nở nụ cười nhạt.
"Như vậy, tối qua thì sao?" Viên Thiển lại hỏi.
Lâm Thâm hít sâu một hơi, cầm váy ngồi đối diện với Viên Thiển, cúi đầu: "Tối qua là bởi…đám Hoàng Thế Hoành nói anh rất thích chơi bời, thích gái trẻ xinh đẹp…"
"Cái gì?" Lông mày của Viên Thiển muốn hếch tới trần nhà, "Bọn họ bảo tôi thích gì, là tôi thích cái đó? Lui vạn bước (1), coi như tôi có thói hư tật xấu trên phương diện kia, cậu cần phải…giả gái ư? Giờ cậu đã có chút tiếng tăm, nếu như bị truyền thông chộp được, nói cậu lấy sắc hầu người, nói cậu ôm đùi ông chủ, nói cậu để nổi tiếng mà không từ thủ đoạn nào, fan của cậu nền tảng bất ổn, rất có khả năng chuyển đầu súng cấu xé cậu!
Đầu cậu bị lừa đá à!"
Đờ mờ, Hoàng Thử Lang chết tiệt, bố đây băng thanh ngọc khiết, mày còn muốn lôi kéo bố thông đồng làm bậy!
"Bọn họ bảo lần trước anh dẫn tôi đi, chính là thích kiểu như tôi. Giờ tôi càng ngày càng cao, tháng trước thêm 3cm…nên rất nhanh sẽ không giả gái được, lần cuối cùng này tôi muốn cho anh nhìn"
Giọng Lâm Thâm là kiểu lạnh giá tựa băng, nhưng mà bây giờ nghe vào lại như đứa bé bị người lớn mắng làm sai, lại rất tủi thân.
Hắn dùng sức kìm nén sự tủi thân của mình, nhưng trong lòng hắn khó chịu lắm.
Viên Thiển biết cày qua cửa cái game phí tiền này không dễ dàng, nguyên tắc và niềm kiêu hãnh còn chẳng bằng giấy vệ sinh.
Thế nhưng đứa nhóc như Lâm Thâm, Viên Thiển luôn cảm thấy không nên như vậy.
"Cậu ném cái váy rách kia đi. Hôm qua tôi đã muốn hỏi, cậu bị làm sao thế? Cậu có biết tình huống hôm qua là thế nào không mà còn mặc cổ áo thấp như vậy?"
"Tôi lại chẳng có ngực, không sợ người khác nhìn". Lâm Thâm vẫn cầm cái váy, bỗng nhiên phản ứng lại, "Sếp Viên, anh không trách tôi à?"
"Dù sao cũng đúng, giờ cậu 1m76 nhỉ? Lượng vận động nhảy mỗi ngày nhiều, ăn cũng khá khỏe, trông kiểu này là phải hơn 1m85. Sau này đúng là không giả gái được"
"1m78"
"Cái gì? Cao bằng tôi?"
Viên Thiển vừa nói, vừa lấy quần jean và áo phông ở nhà từ trong tủ quần áo của mình, ném tới trước mặt Lâm Thâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!