Viên Thiển cảm thấy có phải sọ mình rỗng tuếch rồi không, bởi vì đại não vẫn đang chập trùng lên xuống tại chỗ.
Bỏ đi, logout vào nhà vệ sinh, về lại nhìn xem "trạng thái say rượu" đã mất chưa.
Viên Thiển quyết đoán out khỏi game, vào nhà vệ sinh.
Lúc này ở trong game, đầu của anh đang tựa trên cửa xe, bởi vì đường chạy không bằng phẳng, thái dương của anh đụng nhẹ vào kính hai lần.
Lâm Thâm vươn tay ra, che thái dương của anh, kéo anh về.
Cuối cùng cũng lái tới cổng biệt thự của Viên Thiển, tài xế vốn định giúp, ai ngờ Lâm Thâm dễ dàng ôm Viên Thiển từ ghế sau ra.
Tài xế không khỏi bùi ngùi: "Người trẻ tuổi đúng là thể lực tốt…"
Viên Thiển ở trong nhà vệ sinh, trở lại game, phát hiện độ phối hợp tay chân mình vừa mới từ 10% chầm chậm tăng lên 20%.
Lâm Thâm mở đèn phòng khách, đặt Viên Thiển trên ghế sa lông.
Viên Thiển chậm chạp mở mắt ra, quầng sáng vẫn hoàn toàn mờ mờ, nhưng Viên Thiển cuối cùng cũng có thể thấy rõ đường nét ngũ quan của người trước mặt.
"Tôi cảm giác…đã gặp cô ở đâu đó…"
Một lúc lâu, Viên Thiển mở miệng nói.
Lâm Thâm không lên tiếng, chỉ duỗi tay sờ mặt Viên Thiển.
Vẫn là cô bé kia đúng không?
Là cô, thế thì mau mau thừa dịp hình thức say rượu chưa khiến anh ói trong khoang trò chơi, phải khuyên cô xong rồi logout ngủ.
"Tôi…bảo này…Cô không giống những cô gái kia…cô hoàn toàn không muốn bợ đỡ con chồn ấy…"
Lâm Thâm cười khẽ một tiếng, ngón cái xoa nhẹ trên môi Viên Thiển, nhưng Viên Thiển lại quay đầu đi chỗ khác.
Sao cứ ấn miệng không cho người ta nói chuyện thế nhở? Lời thật mất lòng mà!
"Trong xương cô vẫn kiêu ngạo lắm…Không hạ mình nhượng bộ…Tôi bảo với Hoàng Thử Lang muốn cô qua…bồi dưỡng cô hướng tới tầng lớp quản lý. Cô còn nhỏ, cố gắng học tập…đi theo Amanda…để cô ấy dạy cô…"
Đầu Viên Thiển dần dần thấp xuống, tất cả những gì anh nói như độc thoại, rõ ràng là không tỉnh táo, có thể nói ra đoạn thoại kia đã là mạch lạc rõ ràng lắm rồi.
Điều này chứng tỏ, anh đã nghĩ ở trong đầu rất nhiều lần.
"Cô tên là gì vậy…" Viên Thiển nhẹ nhàng hỏi.
Mọi thứ trở nên mềm mỏng không hiểu sao.
Lâm Thâm ngồi đối diện anh, nhìn anh cúi đầu, trán chúi vào lồng ngực, sau đó Lâm Thâm giơ cánh tay lên, ôm anh về.
"Anh theo tôi có được không?" Lâm Thâm dán vào bên tai anh nhẹ giọng hỏi.
Thính giác của Viên Thiển chỉ tăng trở lại 35%, điều này khiến cho anh hoài nghi có phải mình nghe lầm không.
Cô nhóc nói theo hay không theo cái gì cơ?
"Không theo…về sau tôi muốn tự làm Boss"
Không được không được, đêm nay chơi không nổi nữa rồi, trời đất quay cuồng, logout thôi.
Viên Thiển quả quyết rời mạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!