Cô chỉ cúi đầu, không nói một lời.
Không biết có phải là do Hoàng Thế Hoành ở đây mà cô không dám nói gì hay không.
Hai lần đều có thể thấy cô, chứng tỏ cô bị Hoàng Thế Hoành bắt chẹt.
Haizz…Mình quan tâm nhiều vậy làm gì chứ…
Viên Thiển đang định xoay người, ống tay áo lại bị kéo lại.
Cô gái co rúm, muốn buông tay, lòng Viên Thiển mềm nhũn, trở tay chụp lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi đám đàn bà con gái kia.
Vẫn phải nói chuyện với cô nhóc này, mặc dù là để qua màn game, nhưng chơi mấy cái trò bịp bợm chẳng đâu vào đâu với Hoàng Thế Hoành, ra vào nơi không đáng tin, nếu Boss mà vẫn có thể cho điểm được, Viên Thiển anh sẽ là người đầu tiên khiếu nại cái game rách nát này phá sản đóng cửa!
Tam quan cũng chả có!
"Cô bé này, tôi mang đi". Viên Thiển nói một câu với Hoàng Thế Hoành, liền đi về phía cửa.
Hoàng Thế Hoành nở nụ cười, cứ như Khôi Khoát Entertainment tự nhiên biến thành của nhà gã mở vậy.
"Chà chà chà…Chú em à, không phải anh nói, nhưng mà chú muốn mang người của anh đi! Ít nhất cũng phải uống ba chén, bày tỏ thành ý chứ!" Hoàng Thế Hoành cười híp mắt nâng chén đi đến trước mặt Viên Thiển.
Chắc là sợ gã làm khó dễ, cô gái kia thử rút tay mình khỏi Viên Thiển.
Viên Thiển hít một hơi, đến tận mức này rồi mà còn không uống nữa chính là già mồm cãi láo!
Thế là thấy Viên Thiển ngửa cằm, không nói một câu uống sạch bách.
"Ồ…" Hoàng Thế Hoành không ngờ Viên Thiển lại thẳng thắn như vậy.
Tony vỗ tay, chân chó nói: "Giám đốc Viên sảng khoái!"
Không chờ những người khác làm, Viên Thiển tự rót cho mình chén thứ hai, vẫn uống một hơi.
Trên mặt anh không có vẻ tươi cười, thích thú khiến cho Hoàng Thế Hoành bắt người ta uống rượu cũng lờ mờ cảm giác được Viên Thiển hình như giận rồi.
Tony cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, tiếp tục vỗ tay: "Lợi hại lợi hại!"
Những cô gái trước đó vây quanh Viên Thiển cũng vỗ tay theo.
Viên Thiển đang định rót cho mình chén thứ ba, cô gái phía sau cố chấp dùng sức kéo anh lại, ra hiệu anh đừng uống tiếp nữa.
Hoàng Thế Hoành cười: "Ôi trời, chỉ đùa tí thôi mà! Sao lại tưởng thật thế? Cơ thể chú em không khỏe, đừng miễn cưỡng!"
Viên Thiển biết, mình uống cạn ba chén rượu này, trong lòng Hoàng Thế Hoành dù ít hay nhiều cũng sẽ cảm thấy áy náy, như vậy sau đó anh chỉ cần mở miệng đòi cô bé này qua bên mình là được.
Không nhất thiết phải làm nghệ sĩ, đi theo Amanda làm thư kí, trợ lý cũng được.
Ngay ở trước mặt Hoàng Thế Hoành, Viên Thiển trút chén rượu thứ ba vào bụng.
Quả nhiên, anh thấy sắc mặt Hoàng Thế Hoành thay đổi, trong mắt dường như hơi thấp thỏm, gã đang nghĩ có phải mình đắc tội Viên Thiển rồi không.
Tốt lắm, tốt lắm…Chính là muốn hiệu quả như vậy.
Viên Thiển giơ tay vỗ vai Hoàng Thế Hoành: "Người, tôi mang đi nhé…Được không, ông anh?"
"Được! Được! Mang đi…Mang đi đi…Em gì đó, em chăm sóc giám đốc Viên cho tốt! Dìu anh ấy! Tác dụng chậm của rượu này mạnh lắm!"
Giọng của Hoàng Thế Hoành nghe mà khó chịu, giống như bịt một lớp màng trên lỗ tai anh…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!