Anh cảm giác lời nói của mình hoàn toàn phù hợp quy luật logic, anh sẽ không nuông chiều Lâm Thâm.
Lâm Thâm dựa gáy vào lưng ghế, hơi ngửa mặt lên nhìn Viên Thiển.
Trên mặt hắn là biểu cảm nghiêm túc, đáy mắt lại chứa một nụ cười nhạt nhòa.
Rất sáng sủa, giống như chồi non tô điểm trên cành cây đầu xuân, vô cùng sống động, không ngăn cản được.
Bỗng dưng, cổ áo Viên Thiển bị kéo mạnh xuống, anh suýt mất thăng bằng, xém nữa thì nằm nhoài lên người Lâm Thâm.
Cũng may phản ứng của anh nhanh, một tay chống lên ghế. Mà eo anh một lần nữa bị hai tay Lâm Thâm bấu lấy, ngón tay dùng sức, như thể muốn bấm vào xương tủy Viên Thiển cách áo sơ mi.
"Cắn chết anh". Giọng Lâm Thâm không nhanh không chậm, mang theo sự dữ tợn.
Hơi thở của hắn phả vào cần cổ Viên Thiển.
Trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không tên, cũng chỉ trong nháy mắt.
Bởi vì Lâm Thâm lộ ra ý cười giảo hoạt trẻ con.
Lâm Thâm đã đỡ Viên Thiển dậy, thu dọn xong bát đũa, bắt đầu đi vào trong bếp.
Tiếng vòi nước vang lên.
Viên Thiển thở ra một hơi.
"Này…Cậu rửa bát thật đấy à?"
"Không! Tôi sẽ để lại nước rửa bát ở trên, hạ độc chết anh"
Không phải cắn chết, mà là hạ độc chết, cái này có khả năng lắm.
"Ờ…". Viên Thiển đi tới sô pha, ngồi xuống, tiện tay lướt di động, trả lời mấy tin nhắn.
Chờ đến khi Lâm Thâm bỏ hết đĩa vào tủ khử trùng, xoay người lại thì phát hiện Viên Thiển ngồi trên ghế sô pha, mặt đã ngoẹo sang một bên, điện thoại vẫn để trong ngực, ngủ mất tiêu.
Lâm Thâm đi tới trước mặt anh, cúi đầu, mở miệng nói: "Nè, trong nhà có sói mà anh vẫn ngủ được à? Cẩn thận đến cả vụn xương cũng chẳng còn đấy".
Thế nhưng Viên Thiển không có tí động tĩnh nào, ngay cả lông mi cũng không rung.
Lâm Thâm cứ cúi đầu, nhìn mặt Viên Thiển mãi như thế, ma xui quỷ khiến đưa tay ra, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán anh lên.
"Anh giả vờ ngủ, hay là logout đấy?"
Viên Thiển không đáp lại.
Lâm Thâm lại bẹo má Viên Thiển, Viên Thiển vẫn không có phản ứng.
"Anh giỏi nhỉ. Tôi vẫn còn online mà anh lại offline"
Lâm Thâm cúi đầu, lạnh lùng nhìn khuôn mặt say ngủ của Viên Thiển, mãi đến khi ánh mắt lạnh lẽo của hắn bất tri bất giác trở nên mềm mại.
Sau đó, Lâm Thâm thở dài, tay vòng xuống dưới đầu gối Viên Thiển, một tay vòng qua vai anh, trực tiếp bế anh lên.
Tìm bừa một căn phòng chắc là phòng ngủ chính, Lâm Thâm đặt người đàn ông ngủ say lên giường.
Khuôn mặt anh mệt mỏi, xem chừng ngủ say lắm.
Lâm Thâm kéo chăn đắp lên người Viên Thiển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!