Chương 44: (Vô Đề)

Ở trong mắt Mạc Phàm, không phân biệt nam nữ, chỉ có tốt xấu.   

Gì mà hảo nam không cùng nữ đấu, hắn không thể thực hiện được những lời này ở đây, người phụ nữ độc ác như vậy nên đánh, không đánh sẽ không yên tĩnh.   

Bà béo bị Mạc Phàm đạp một cái, quả nhiên thành thật rồi.   

Chật vật đứng dậy, lúc chạy ra xa mới chỉ vào Mạc Phàm hung dữ nói:   

- Tiểu dã chủng, mày đợi đó cho tao, ở trong xóm trọ nghèo này bà đây không dễ chọc đâu, bà đây sẽ cho mày biết tay.   

Thân là y tiên bất tử, hắn nghe những lời này vô số lần rồi, còn nhiều hơn cân nặng của bà béo này.   

Mạc Phàm căn bản không để ý tới, vào "nhà" của Tiểu Ngọc.   

Trong phòng còn giản dị hơn hắn nghĩ nhiều, toàn bộ căn phòng chỉ có một cái giường một cái bàn một cái tủ cũ nát cùng với hai cái ghế, đã chiếm phần lớn không gian, những nơi còn lại chất đống đồ dùng hàng ngày.   

Bóng đèn mờ tối, trên cũ sắt cũ nát có khoảng năm sáu ổ khóa, hai mẹ con ở trong căn phòng tệ như vậy.   

Mẹ Tiểu Ngọc vội vàng đi pha trà cho Mạc Phàm, mở hộp đựng lá trà ra, đã rỗng tuếch, không biết hết bao lâu rồi, trên mặt cô lộ ra xấu hổ.   

- Trà dùng hết mất rồi, tiểu thần y uống nước tạm vậy.   

- Không cần khách sáo đâu ạ, chữa bệnh quan trọng hơn, chúng ta bắt đầu nhé?   

Mạc Phàm bình tĩnh nói.   

- Được.   

Mẹ Tiểu Ngọc do dự, hình như có chút khó mở miệng, chỉ có mẹ con bọn họ và Mạc Phàm là một người đàn ông, chữa trị như thế nào?   

- Dì Bạch chỉ cần nằm xuống là được rồi, chuyện còn lại cứ giao cho cháu.   

Mạc Phàm nói xong lấy châm mua ở chợ đồ cổ ra.   

Mẹ Tiểu Ngọc thấy Mạc Phàm lấy châm ra, lúc này mới thoải mái, nhưng sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút ửng hồng, nhỏ giọng hỏi:   

- Có cần c** q**n áo không?   

Tuy Mạc Phàm không lớn hơn Tiểu Ngọc mấy tuổi, nhưng đặc tính đã vô cùng rõ ràng, nhất là tâm trí thành thục hơn người lớn cô thấy nhiều.   

Tuy nói là chữa bệnh, nhưng bảo cô c** q**n áo trước mặt một đứa con trai vẫn có chút thẹn thùng, dù sao trong phòng chỉ có cô và Tiểu Ngọc.   

Lông mày Mạc Phàm nhướng lên, liếc mắt đánh giá mẹ Tiểu Ngọc.   

Hai mắt hàm mị, thân thể đẫy đà, làn da như ngọc, mặt ửng hồng như hoa đào.   

Dù chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần bó cũ kỹ, nhưng phong vận không giảm trái lại còn tăng, cho dù là Lưu Phỉ Phỉ hiện giờ cũng kém mẹ Tiểu Ngọc vài phần, thật sự có thể nói là sắc đẹp thay cơm.   

Nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ không kiềm chế được, nhưng hắn đã là Tu Tiên Giả sống hơn 500 năm.   

- Mặc quần áo cũng được.   

Mặt mẹ Tiểu Ngọc đỏ lên, lúc này mới yên tâm nằm xuống.   

- Tiểu ca ca, em có thể làm gì giúp anh không?   

Tiểu Ngọc thấy Mạc Phàm chuẩn bị bắt đầu, liền hỏi.   

- Em đi giúp đun nước đi.   

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!