Chương 40: (Vô Đề)

Không ít người sửng sốt, nhìn về phía người nói, ánh mắt nhìn Mạc Phàm, không khỏi nhíu mày.   

- Tên nhóc này là ai, cũng dám cạnh tranh la bàn với Trương gia, có lai lịch gì đây?   

- Không biết, nhìn không giống kẻ có tiền lắm.   

Mạc Phàm vẫn mặc quần áo bình thường, gần như không hợp với người tới nơi này.   

- Nhìn thấy người bên cạnh cậu ta hay không, đó không phải là thuộc hạ của Đường Long sao?   

- Dừng, một con chó mà thôi, không phải ông cảm thấy có thuộc hạ của Đường Long đi theo bên cạnh, cậu ta là con trai của Đường Long đấy chứ, quá ngây thơ rồi, tôi thấy tám chín phần mười là tên nhóc này trà trộn vào, không phải trà trộn vào thì đút lót phòng đấu giá, lần này có trò hay để xem rồi.   

- Có đạo lý.   

Người bên cạnh gật đầu, một đám người giống như đang xem diễn đánh giá phản ứng của Mạc Phàm và Trương Siêu

- Là anh ta.   

Tống Uyển Nhi thấy là Mạc Phàm, khóe miệng khẽ nhếch lên:   

- Anh ta điên rồi, vậy mà ra giá nhiều tiền như vậy?   

Đừng nói Mạc Phàm là tên hai lúa mới từ nông thôn đến, ngay cả quan nhị đại như Lý Thi Vũ cũng không lấy ra được nhiều tiền như thế.   

- Không điên thì không vui lắm đâu.   

Trương Siêu cười lạnh lùng, vừa muốn để tay giơ lên xuống, anh ta thật sự muốn nhìn xem tên hai lúa này lấy 610 vạn ra thế nào.

- Thiếu gia, lão gia nhất định phải lấy được món bảo bối này, chúng ta phải cẩn thận hơn Quản gia ở bên cạnh Trương Siêu nhắc nhở.   

- Yên tâm đi, tôi tự có chủ trương.   

Trương Siêu tràn đầy tự tin nói.   

Quản gia thấy Trương Siêu nói vậy, ông ta cũng không nói thêm gì nữa.   

Trên bàn đấu giá, bán đấu giá sư thấy không ai tăng giá nữa, mở miệng nói:   

- 610 vạn lần thứ nhất, 610 vạn lần thứ hai, còn có ai tăng giá không, nếu không ai tăng giá, la bàn này sẽ thuộc về vị tiên sinh kia." Bán đấu giá sư muốn gõ búa xuống, Trương Siêu đứng dậy.   

- Đợi một chút.   

- Trương thiếu có chuyện gì thế ạ?   

Rõ ràng là bán đấu giá sư quen Trương Siêu, cung kính hỏi.   

- Tôi muốn xác nhận xem vị tiên sinh kia có nhiều tiền như vậy không, nếu không có, đừng nên ở đây chậm trễ thời gian của chúng tôi.   

Khóe miệng Trương Siêu nhếch lên chỉ Mạc Phàm nói, trên mặt đều là tự đắc.   

Anh ta hoàn toàn có thể ném ra 1000 vạn, đè chặt lấy Mạc Phàm, nhưng như vậy không có ý nghĩa lắm, lập tức đùa chết sẽ không vui.   

Giống như tán gái vậy, trước đó phải có chút vui vẻ, nếu không sẽ thiếu đi nhiều kh*** c*m.   

Trương Siêu vừa chỉ tay, Tiểu Ngọc lập tức lộ ra vẻ lo lắng.   

A Hào suýt đứng bật dậy, tên nhóc này chán sống rồi đúng không, nhưng bị Mạc Phàm giữ chặt lại.   

Bán đấu giá sư trừng mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt hiện lên sắc lạnh.   

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!