- Mạc tiên sinh, vừa rồi là tôi có mắt nhưng không thấy Thái Sơn, đây là la bàn cậu cần.
Lưu Tam cung kính đưa hộp đựng la bàn cho Mạc Phàm nói.
Đường Long đều phải nhận lỗi với tên nhóc này, ông ta chỉ là một chân chó của Đường Long, lại càng không tính là gì.
Nếu không nhận thua, thật sự là không biết sống chết.
Ông ta có danh tiếng hung ác ở chợ đồ cổ, chút mắt nhìn ấy vẫn có.
Thái độ của Lưu Tam thay đổi, lập tức làm mọi người xung quanh rộ lên.
Tôn Hữu Tài trợn tròn mắt, rốt cuộc ông ta đã đắc tội người nào?
Từ khi ông ta đến chợ đồ cổ đến nay, chưa từng thấy Lưu gia cúi đầu khom lưng với người khác bao giờ.
- Chuyện này, chuyện này…
Không ít tiểu thương xung quanh nhìn chằm chằm Mạc Phàm như mỏ vàng, ngầm ghi nhớ bộ dạng của Mạc Phàm.
- Cho dù sau này không có cơ hội làm thân, cũng không thể đối nghịch với tên nhóc này.
Trong mắt không còn chút khinh thường và trào phúng nào.
Ngay cả Tiểu Ngọc cũng bắt đầu đánh giá Mạc Phàm, trong mắt đều là sùng bái.
Nếu có tiểu ca ca bản lĩnh như vậy, cô và mẹ sẽ không bị bắt nạt rồi.
…
Những ánh mắt này, Mạc Phàm làm như không nhìn thấy.
Kiếp trước làm y tiên bất tử, hắn đã nhìn quen đủ loại ánh mắt như này, sớm đã quen rồi.
Hắn mở hộp ra, một cái la bàn âm dương bát quái xuất hiện trong hộp.
Được chế tạo bằng cổ đồng, có hình dạng tám biên, ở giữa là âm dương, ở tám biên có khắc chữ Càn Khảm Cấn Chấn Tốn Ly Khôn Đoài.
Ở giữa là một cây kim đồng có thể chuyển động, bằng ngón tay cái, mặt trên lờ mờ có khắc phù văn kỳ lạ, bị màu xanh của gỉ đồng ăn mòn nên đã không nhìn rõ.
Vừa lấy la bàn ra, trong chớp mắt kim xoay tròn chỉ về phía hắn, giống như compa tìm Bắc vậy.
- Hửm? Có chút thú vị.
Khóe mắt Mạc Phàm khẽ nâng, trong mắt lộ ra một chút ánh sáng.
- Pháp khí sao?
Pháp khí là khí cụ phụ trợ người tu chân sử dụng, là một loại đẳng cấp thấp, phía trên còn có pháp bảo, linh bảo và tiên khí.
Kiếp trước hắn sử dụng Lò Luyện Đan luân hồi thuộc loại tiên khí, nhưng nhanh như vậy đã nhìn thấy pháp khí ở trên Địa Cầu đã không dễ dàng gì, chẳng qua… Lưu Tam thấy kim đồng chỉ về phía Mạc Phàm, cũng là sửng sốt, trong lòng lập tức vui vẻ.
Cái la bàn này chỉ có kim đồng là thật, ông ta còn lo lắng Mạc Phàm nhìn thấu, bây giờ xem ra có thể lừa dối qua cửa được.
- Tiểu ca ca, la bàn này là giả.
Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn la bàn một cái, nói thật.
Lưu Tam vui mừng được nửa, tươi cười lập tức cứng ngắc, vẻ mặt lập tức hung ác nham hiểm, ông ta sợ Mạc Phàm, chứ không sợ con nhóc Tiểu Ngọc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!