Chương 35: (Vô Đề)

Nửa tiếng sau, Lưu gia mang theo Tôn Hữu Tài quay về Điểm Kim Đường.   

Nhìn thấy Mạc Phàm và Tiểu Ngọc vẫn còn đang ở đây, hai người đều cười hung ác nham hiểm, nhất là Lưu gia lại càng vui vẻ hơn.   

Không đi là được, ông ta còn sợ lá gan tên nhóc này không đủ lớn sẽ chạy trốn mất.   

Chỉnh tên nhóc này trước rồi lấy lại vòng tay gỗ trầm hương, cô bé kia thì không đáng nhắc tới, ngọc giá trị trăm vạn rất hợp ý ông ta.   

- Đây là la bàn mày muốn.   

Lưu gia vỗ cái hộp phong cách cổ xưa trong tay.   

Mạc Phàm nhướng mày lên.   

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ, ánh mắt không ít người dời đi nhìn nơi phát ra tiếng.   

Chợ đồ cổ có đường dành riêng cho người đi bộ, đường phố rộng rãi có thể để ba chiếc xe tải… song song, bình thường đều chặn lại, người có thân phận địa vị mới được lái xe vào.   

"Cạch…"   

Tiếng phanh xe vang lên, ba chiếc xe dừng trước cửa Điểm Kim Đường, vài người bước từ trong xe ra, cầm đầu là một đại hán cao lớn uy vũ làm người ta sợ hãi, trên người quấn băng vải.   

Lưu gia vừa thấy người đi ra, lập tức mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.   

- Nhóc con, tao đã mang la bàn đến, nhưng mày có bản lĩnh cầm lấy không lại là chuyện khác.   

Ông ta tự nhận đánh nhau không phải là đối thủ của Mạc Phàm, nhưng những người ông ta mời đến chắc chắn có thể đối phó được Mạc Phàm.   

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, nhìn lướt qua đám người đi ra, cười nói:   

- Vậy sao?   

- Nhóc con, còn chưa từ bỏ ý định sao, tao sẽ làm mày chết tâm phục khẩu phục.   

Lưu gia cười đắc ý nói, xoay người nghênh đón người đi tới.   

- Ha ha, đợi đấy.   

Tôn Hữu Tài lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.   

Người vây quanh Điểm Kim Đường đều tản ra, Lưu gia không gọi nhiều người đến lắm, chỉ có mười mấy người.   

Nhưng tất cả đều lái xe đến, chắc chắn so thân phận địa vị, đám tiểu thương người bán hàng rong như bọn họ không thể so được, lần này không cứu được tên nhóc kia rồi.   

- Haizz, vừa rồi bảo cậu ta đi thì không chịu, lần này xong rồi, Lưu gia đã gọi người đến.   

Có người thương tiếc nói.   

- Thôi, tên nhóc này tự tìm đường chết, cũng không oán được chúng ta.   

- Chắc chắn tên nhóc này học võ đến ngốc rồi.   

Bên cạnh Mạc Phàm, Tiểu Ngọc thấy mấy chiếc xe đến, tay nhỏ chủ động nắm lấy Mạc Phàm, nắm chặt lấy, vẫn không có ý định rời đi như trước.   

- Hào ca, cuối cùng cậu cũng đến rồi, nếu không đến tôi sẽ xong đời mất.   

Lưu gia đi đến bên cạnh A Hào, bộ dạng vô cùng nhiệt tình.   

Thấy trên người A Hào quấn vải, những người khác cũng có vết thương nhỏ, ông ta không khỏi tò mò hỏi:   

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!