Giống như toàn bộ đã nằm trong lòng bàn tay.
Thường Ngộ Xuân vê mấy gốc kim châm, thuần thục châm vào gần ngực Tần lão.
Sau đó chín cây kim một rút ra, châm vào xung quanh phổi Tần lão.
Ngân châm hạ xuống, Tần lão ho một trận, nhưng mày chậm rãi giãn ra, đã không còn đau đớn như trước.
Tần Chính Tần Trách vui vẻ nhìn nhau, tìm nhiều thầy thuốc như vậy, đa số đều làm cho cha càng ngày càng đau đớn, Thường Ngộ Xuân là người đầu tiên không như vậy.
Nhất là Tần Trách, ông ta rất vui vẻ, phải biết rằng Thường Ngộ Xuân là do ông ta mời tới.
- Đúng là Kim Châm Thứ Huyệt danh bất hư truyền.
Hạc Duyên Niên vuốt râu gật đầu nói.
Ông ta và Thường Ngộ Xuân bất hòa, chỉ có Thường Ngộ Xuân đối với ông ta vậy, chứ ông ta không có khúc mắc với Thường Ngộ Xuân.
Nếu Thường Ngộ Xuân có thể chữa khỏi cho Tần lão, ông ta cầu còn không được, dù sao dùng Cửu Tử Thần Châm vẫn quá mạo hiểm.
Kim Châm Thứ Huyệt, phổi thuộc kim, lấy kim hành chi lực, chỉnh lý chí khí toàn thân cho Tần lão, quả thật không tệ, không biết kế tiếp sẽ là châm thuật gì.
Kim Hành Châm chỉ có thể chỉnh lý, muôn chữa bệnh cần phải ra tay từ nguồn gốc.
Đây mới là nơi khó nhất, ông ta cũng bị vướng ở chỗ này.
Mạc Phàm nhíu mày lại, lắc đầu.
Hạc Duyên Niên vô ý nhìn thoáng qua Mạc Phàm một cái, thấy bộ dạng Mạc Phàm không đúng lắm, tò mò hỏi:
- Mạc tiểu hữu làm sao vậy, châm thuật của lão Thường có vấn đề sao?
- Châm thuật không có vấn đề gì, Kim Châm Thứ Huyệt vô cùng thuần thục.
- Vậy?
- Phương pháp chữa trị có vấn đề.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Bạn trẻ, cơm có thể ăn linh tinh, nhưng nói không thể nói lung tung.
Bác sĩ Vương ở bên cạnh Tần lão nghe thấy Mạc Phàm nói vậy, lạnh lùng nói.
Thường Ngộ Xuân là ai chứ, gần đây thanh danh lan truyền trong Đông y, sao phương pháp chữa trị có thể có vấn đề được.
Hơn nữa hiệu quả đã vô cùng rõ ràng, vậy mà tên nhóc này nói phương pháp chữa trị của Thường lão có vấn đề, rõ ràng là muốn gây nhiễu loạn tinh thần Thường lão, ảnh hưởng ông ấy thi châm cứu người, kỹ xảo đê tiện như vậy, ông ta thấy nhiều rồi.
Vì danh lợi, không từ thủ đoạn.
Còn trẻ tuổi mà tâm cơ đã nặng như vậy, sau này lớn lên sẽ thế nào.
- Nhóc con còn chưa đến lượt cậu đâu, cậu nên thành thật một chút, nếu không tôi chỉ có thể mời cậu ra ngoài trước.
Tần Trách bất mãn nói.
Từ lúc bắt đầu ông ta đã bất mãn với Mạc Phàm, Thường Ngộ Xuân là người ông ta tìm tới, nếu có thể chữa trị cho cha, địa vị của ông ta ở Tần gia cũng cao lên không ít, tất nhiên không hi vọng Mạc Phàm quấy rối lúc này.
Khóe miệng Thường Ngộ Xuân nhếch lên, cười mà không nói tiếp, tiếp tục thi châm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!