Tôi còn tưởng rằng thần y nào đến đây, hóa ra là Hạc lão ông, sao ông còn mặt mũi đến đây, không phải không có biện pháp sao, còn đến đây làm gì?
Ông cụ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạc Duyên Niên nói.
Bộ dạng không coi ai ra gì, cũng không thèm liếc nhìn Mạc Phàm một cái.
Hạc Duyên Niên nhíu mày, giống như luyện thành thói quen, không có tức giận.
Ông cụ này tên là Thường Ngộ Xuân, lão Đông y rất nổi tiêng ở thành phố Đông Hải, truyền nhân của Ngũ Hành Châm.
Mấy năm nay hai người bọn họ luôn tranh giành danh hiệu thần y, Hạc Duyên Niên hơn một chút, lấy được vòng nguyệt quế.
Đối với danh hiệu này, ông cũng không để ý lắm, chỉ là hư danh mà thôi.
Nhưng Thường Ngộ Xuân không thoải mái như vậy, cho rằng thứ thuộc về ông ta bị đoạt, vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Bất luận là gặp trong trường hợp nào, Thường Ngộ Xuân đều muốn đấu một trận với ông ta, nhất là gặp được lúc ông ta mất chỗ dựa, sẽ càng không bỏ qua.
Nhưng mấy năm trước Thường Ngộ Xuân vì bệnh nặng mà mai danh ẩn tích vài năm, không ngờ lại gặp ở Tần gia.
- Vì sao tôi không thể tới, tôi không có biện pháp, nhưng tôi mang người tới chữa bệnh cho Tần lão.
Hạc Duyên Niên vuốt râu nói.
- Mang người sao?
Lông mày Thường Ngộ Xuân nhướng lên, lúc này mới để ý tới Mạc Phàm, cười khinh thường, trong mắt đều là khinh bỉ.
- Đừng nói với tôi ông mời tên nhóc lông vàng này đến đây nhé?
- Không sai.
- Hạc lão, ông đúng là già rồi nên hồ đồ, mình không có bản lĩnh, vậy mà mang một đứa con nít đến Tần gia, nếu ông mang một người 7, 80 tuổi tôi còn tin chuyện này, ha ha…
Thường Ngộ Xuân cười mỉa.
Y đạo bác đại tinh thâm càng đến chỗ thâm sâu càng tinh thâm, muốn xứng với thần y không tôi luyện vài chục năm thì đừng mơ tưởng, cho dù có thiên phú cũng không được.
Tên nhóc này chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, ngay cả Hạc Duyên Niên cũng không chữa được bệnh, nếu tên nhóc con này có thể chữa được bệnh, heo mẹ đều biết leo cây.
Nghĩ vậy, ông ta lại thương xót cho Hạc Duyên Niên.
Người năm đó có thể thắng ông ta, không ngờ sớm như vậy đã trở thành ông già ngốc nghếch, bị một tên nhóc con lừa gạt.
Bên cạnh Hạc Duyên Niên, khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, không để ở trong lòng.
Y thuật đúng là cần thời gian tích lũy, nhưng nếu luận về thời gian học tập y thuật, thời gian Hạc Duyên Niên và ông già này học y cộng lại cũng không bằng một nửa y tiên hắn.
Người nào hồ đồ người nào thông minh, căn bản không cần giải thích.
Hắn nhắm mắt lại, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí ở nơi này sung túc như vậy, tu luyện làm ít công to, tất nhiên không thể đi uổng công một chuyến.
Mạc Phàm bình tĩnh, Hạc Duyên Niên lại bị chọc tức.
- Ông mới là già rồi hồ đồ, cả nhà ông đều già rồi hồ đồ, nói cho ông biết tiểu hữu này tên là Mạc Phàm, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng hiểu biết về Cửu Tử Thần Châm rất cao, lát nữa ông sẽ biết.
- Cửu Tử Thần Châm sao?
Thường Ngộ Xuân nhìn thoáng qua Mạc Phàm, lập tức lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!