Sắc mặt Long Tại Uyên khó coi, trong mắt lóe lên lửa giận ước gì có thể đốt chết Vô Địch.
- Nếu muốn ra tay, vậy thì đến đi, hôm nay Long Tại Uyên ta muốn thử xem ba đại cao thủ của Thần Nông Tông mạnh tới cỡ nào.
Long Tại Uyên nhìn về phía Vô Cực, nói.
Vô Cực không phải bản thể, đến đây không có gì phải sợ.
Chỉ có Vô Phong và Vô Địch, chưa chắc có thể đánh chết ông ta trong thời gian ngắn.
Chỉ cần ông ta chống đỡ được tới khi người của Đạo Môn, hoặc cao thủ tông môn có giao hảo tốt với Ngạo Nhật Sơn Tông, ông ta có thể bình yên vô sự.
Trái lại Thần Nông Tông, chỉ có ba người dám ra tay trước, chuyện này phải để Thần Nông Tông chịu trách nhiệm.
Đại Bỉ tồn tại vì tránh tranh chấp, Thần Nông Tông khai chiến lúc này, Đạo Môn sẽ là môn phái đầu tiên không để yên.
Đương nhiên ông ta không tin Vô Cực dám ra tay.
Thần Nông Tông là môn phái y tiên, gặp loại chuyện này đều dĩ hòa vi quý.
Vô Cực cười nhạt, nhìn thoáng qua Vô Phong.
Vô Phong gật đầu, bóng dáng nhoáng lên một cái, đến phía sau Long Tại Uyên, ba người đứng ở ba góc vây quanh Long Tại Uyên.
Đồng thời, đường vân như nước gợn lấy Vô Phong làm trung tâm, lan tràn ra xung quanh.
Rất nhanh, trong hơn mười dặm xung quanh, đều được gợn sóng này bao trùm.
- Tiểu Phàm, cơ thể của con cho ta mượn dùng một lát.
Vô Cực nói với Mạc Phàm.
- Dạ, sư phụ, nhưng mà?
Mạc Phàm nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.
Sư phụ hắn là một đạo thần niệm tới, phát huy không được bao nhiêu thực lực, nhưng dùng cơ thể hắn thì khác rồi.
Nhưng hắn không muốn mọi chuyện ầm ĩ quá lớn, lớn đến mức khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông.
Kiếp trước trên dưới Thần Nông Tông là một khối thiết bản, hắn lại càng lo lắng đám cao thủ Đại Thừa, cuối cùng không khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông.
Tuy lần này khác, chỉ có mình Long Tại Uyên ở đây.
Nhưng Thần Nông Tông mới có chút khởi sắc, tùy tiện khai chiến sẽ bất lợi với sư phụ hắn.
Nhất là đám Vô Huyền sư bá có khả năng cấu kết với Ngạo Nhật Sơn Tông, nhỡ đâu đám Vô Huyền sư bá muốn nội chiến, đám sư phụ hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
- Ta biết con muốn nói gì, nhưng lo lắng của con là dư thừa.
Vô Cực cười, thân thể hóa thành một đạo quang, biến mất trong cơ thể Mạc Phàm.
- Ta vẫn nói câu đó, quyết đấu ngoài Đại Bỉ như vậy, giết đệ tử Thần Nông Tông ta, Thần Nông Tông ta nhất định sẽ truy cứu tới cùng, mặc kệ đối phương là ai, còn chuyện Tiểu Phàm giết đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi, ngươi cũng có thể truy cứu, nhưng phải tìm đệ tử cùng cấp truy cứu, một cao thủ Đại Thừa như ngươi tới bắt nạt một đệ tử Nguyên Anh, ba sư huynh đệ bọn ta muốn thử xem rốt cuộc Long tông chủ có bản lĩnh cỡ nào.
Giọng nói kiên quyết của Vô Cực truyền từ người Mạc Phàm ra.
Vô Cực nói xong, không nói nhiều lời vô nghĩa với Long Tại Uyên nữa.
Hai ngón tay ông dựng thẳng trước người, giẫm chân xuống, trong chớp mắt Y Đạo Trận vô cùng phức tạp bao trùm xung quanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!