Bên ngoài khu vực màu vàng, sắc mặt Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo thay đổi.
Đại đạo, tuy hình dạng, màu sắc, đường vân khác nhau, nhưng thông thường đều thể hiện qua hình thức đường.
Đại đạo của Long Tại Uyên, vậy mà biến thành một vùng đạo vực, còn biểu lộ ra ở Kim Đan kỳ, như vậy đáng sợ rồi.
Tuy Tần Kiệt không biết đây là gì, nhưng vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng.
Tuy anh ta không ở trong khu vực màu vàng, nhưng vẫn cảm nhận được khu vực này khiến người ta có cảm giác vô lực.
Chỉ riêng khu vực này, chỉ sợ Mạc Phàm và Vọng Cơ nguy hiểm rồi.
Bên trong khu vực màu vàng, sương mù màu trắng quanh Vọng Cơ bị nghiền nát, trở lại trong cơ thể anh ta.
Trên người Mạc Phàm xuất hiện một vùng y đạo văn, nhưng chỉ ở bên ngoài hắn, không thể phóng ra ngoài cơ thể.
- Ngạo Thiên, đi thôi, thử tên tiểu tử này trước, ra tay chừa chút đúng mực, đừng quá tàn nhẫn, trái lại phế bỏ không có vấn đề gì, tránh để không công đạo được với Thần Nông Tông.
Long Tại Uyên liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Vọng Cơ một cái, cười khẽ nói.
Mạc Phàm thì khỏi phải nói, sẽ phải chết.
Trái lại Vọng Cơ, còn trẻ tuổi đã có thiên phú tốt như vậy, thật sự khiến người ta giật mình.
May mà Vọng Cơ không đứng bên phía Vô Huyền ở Thần Nông Tông, nếu đứng bên phía Vô Huyền, Vô Huyền sẽ không đẩy Vọng Cơ tới trước mặt bọn họ.
Nếu để Vọng Cơ lớn dần, có thể là Vô Phong kế tiếp.
Nếu đến Đại Bỉ, vậy thì phế bỏ giúp Vô Huyền thôi.
- Dạ, sư phụ.
Long Ngạo Thiên cười khẽ, nhìn thoáng qua Vọng Cơ ở bên cạnh, trong lòng bàn tay có ấn ký thái dương chi môn lóe lên, không lưu tình đánh về phía đỉnh đầu Vọng Cơ.
- Tiểu tử này, ta tới.
Long Tại Uyên hơi nhếch miệng cười mỉa, bước chậm về phía Mạc Phàm.
Rõ ràng chỉ là một bước, nhưng trực tiếp vượt qua hơn mười mét, đến bên cạnh Mạc Phàm.
- Tiểu tử, không phải ngươi nói có khả năng trảm ta sao, ngươi ngay cả thần đạo vực của ta cũng không phá được, trảm ta thế nào, đại khái chỉ có thể động tay động chân vào phong ấn mà thôi.
Long Tại Uyên cười nói.
Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc bén, lạnh lùng nói:
- Giết ngươi, còn chưa cần phải động tay động chân vào phong ấn, chỉ là một cao thủ Đại Thừa, còn e ngại một cao thủ Nguyên Anh như ta động tay động chân vào phong ấn, cảnh giới Đại Thừa của ngươi cũng không cao tới mấy.
- Vậy sao, vậy ta muốn nhìn xem, ngươi còn có thể mạnh miệng tới khi nào.
Long Tại Uyên cười khinh thường nói.
Ông ta vươn một tay ra, một ấn ký thái dương chi môn giống hệt trong lòng bàn tay Long Ngạo Thiên xuất hiện, cùng đánh về phía đỉnh đầu Mạc Phàm.
- Thần Dương Diệt Thiên.
- Thần Dương Diệt Thiên của ngươi, kém đồ đệ của ngươi nhiều lắm.
Mạc Phàm hơi nheo mắt, ba ấn ký tạo thành một hình tam giác xuất hiện ở chỗ mi tâm của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!