Chương 50: Vụ án thứ sáu: Đồng dao ngoài biên ải

Mấy tháng sau, bên trong một trấn nhỏ của Tường quốc, xuất hiện một người kì lạ.

Người này có tướng mạo anh tuấn, nhưng quần áo không chỉnh tề, thường xuyên say rượu, lúc uống quá say sẽ có người mang hắn rời khỏi quán rượu.

Nếu lúc không say, người ở trấn trên phát hiện hắn thường xuyên ngẩn người.

Người trấn trên cảm thấy người không rõ lai lịch này rất kì lạ, nhưng cũng không hề quấy rầy đến cuộc sống của bọn họ, lúc không có ai, bọn họ gọi hắn là Người thương tâm.

Không thương tâm, tại sao lại muốn chuốc mình say cả ngày chứ?

Hôm nay, người đó lại ngồi trong quán rượu uống một mình.

Tiểu nhị thấy lạ nhưng không cảm thấy quái gở, mang lên cho hắn một vò rượu rồi đi chăm sóc những vị khách khác.

Người thương tâm lại uống từng ly từng ly, tửu lượng của hắn vốn rất lớn, uống xong nửa vò mới bắt đầu cảm thấy ngà ngà.

Lúc này, một thanh niên mặc y phục màu đen đang ngồi đối diện với hắn, im lặng không nói lời nào.

Người thương tâm ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười,

"Hóa ra là ngươi… Ngươi vẫn khỏe chứ?"

Người mặc y phục màu đen nói,

"Đã hơn nửa năm rồi không gặp đúng không, vương gia? Nghiêm Vân Khải lại uống thêm một ly,"Không nhớ rõ…

"Người mặc y phục màu đen nói,"Vương gia quên rồi, nhưng mà ta nhớ rất rõ. Ngày đó vương gia vạch trần ta, rồi lại cứu ta, ta luôn nhớ mãi không quên.

"Nghiêm Vân Khải cười nói,"Hôm nay ngươi đến bào thù hay báo ân? Tam công tử?

"Người mặc y phục mày đen khẽ mỉm cười,"Thù, lúc giết chết những người Lý gia đó ta đã báo xong. Còn lại chỉ còn ân.

"Nghiêm Vân Khải rót một ly rượu cho gã,"Nếu đã vậy thì bồi ta uống một ly đi, tam công tử.

"Không sai, người trẻ tuổi này chính là người vì báo thù cho nữ tử mà mình yêu thương, đã giết chết năm mạng người của Lý gia, Lý Thận Ngôn. Lý Thận Ngôn đẩy ly rượu ra,"Vương gia ngồi đây uống rượu, không biết có người đang đau lòng vì chờ đợi ngươi.

"Nghiêm Vân Khải cau mày,"Ai chờ ta?

"Lý Thận Ngôn cười nói,"Vương gia nói còn có thể là ai? Ngoài Ninh thần y ngày ngày bầu bạn bên người vương gia ngày ấy?

Người ấy là một người đa tình.

"Lòng Nghiêm Vân Khải quặn thắt, nhưng vẫn cười nói,"Cái người dù muốn nuôi nhưng không thể nào nuôi quen ấy, nhắc đến y làm gì?

Ta đã sớm quên người này.

"Lý Thận Ngôn cảm thán nói,"Không phải vương gia quên, mà là muốn quên cũng không quên được.

"Nghiêm Vân Khải tức giận,"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?

"Lý Thận Ngôn lấy ra một tờ giấy,"Vương gia không biết, ta ở trong một trấn nhỏ ở biên giới hai nước Tường

- Chiêu. Ba tháng trước, ở đó bắt đầu lưu truyền một bài đồng dao.

"Nói xong, gã đưa tờ giấy cho Nghiêm Vân Khải. Nghiêm Vân Khải nhìn bài đồng dao trên giấy, thì thấy:"Vân trung tiên

Khải thiên địa

Cứu thế nhân

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!