Ninh Vô Tâm vùi đầu mình vào ngực người bên cạnh.
Nghiêm Vân Khải động người, muốn ngồi dậy dọn dẹp hiện trường.
Ninh Vô Tâm lập tức ôm chặt lấy hắn, Không muốn——–
Nghiêm Vân Khải đợi một lúc, người nọ vẫn không có ý muốn buông ra, đành nói,
"Để ta dọn dẹp một chút, bừa bộn quá."
Ninh Vô Tâm không nói lời nào.
Qua nửa ngày, trong ngực mới truyền đến một giọng buồn buồn,
"Chờ thêm một lát nữa".
Nghiêm Vân Khải cong khóe miệng.
Hai người ôm nhau, hưởng thụ yên bình sau khi làm chuyện đó.
Qua hồi lâu, Nghiêm Vân Khải thấp giọng nói, Thích không?
Đầu Ninh Vô Tâm vẫn chôn trong ngực hắn, thanh âm có chút kích động, Thích!
Thật thích!
Quá thích!
Sau đó, thanh âm nghe có vẻ bình tĩnh nhưng lại mang theo chút khẩn cấp vang lên, Một lần nữa…
Mặt Nghiêm Vân Khải tối sầm.
Đã ba lần…. Còn chưa đủ….
Hắn nhấc người dậy, nhẹ nhàng rút Ninh Vô Tâm từ ngực mình ra.
Hắn quỳ trên giường, kiểm tra cẩn thận nơi bị tàn phá, cau mày nói,
"Đã thành thế này rồi, làm sao thêm một lần nữa được? Qua mấy ngày nữa đi."
Ninh Vô Tâm ngồi dậy, ôm lấy hắn, gật đầu lia lịa.
Suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu.
Ngươi là công, ta nghe ngươi!
Nhưng mà là không thể cách nhiều ngày mới được làm như vậy!
Hai người nằm xuống, ngón tay giao nhau, bắt đầu nói chuyện lan man.
Ninh Vô Tâm nằm bên cạnh Nghiêm Vân Khải, câu cổ hắn, không ngừng nói lời ngọt ngào.
Nghiêm Vân Khải ôm chặt y, trong lòng nhịn được chua xót.
Cho dù mình móc tâm ra cũng không có hiệu quả bằng hành động trực tiếp a.
Quả nhiên, phương thức biểu đạt tình yêu đối với người này chính là ò e í e với y.
Đương nhiên Ninh Vô Tâm tuyệt đối không phải là người tùy tiện, nhưng mà chỉ có sau khi ấy ấy với y, tình cảm mới có thể có đột phá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!