Ninh Vô Tâm vội vã mang theo Nghiêm Vân Khải chạy đến nơi có tiếng động lớn.
Chân mày Nghiêm Vân Khải nhíu chặt.
Hung thủ ra tay thật nhanh!
Đi tới viện tử của hạ nhân, liền thấy một phòng nhỏ đang tụ tập rất nhiều người.
Vài người giơ cây đuốc, tất cả đều thò đầu vào trong nhìn, thế nhưng không có ai dám đi vào.
Dưới đất có một nữ nhân trung niên khóc thiên thưởng địa (1),
"Mẹ của ta ơi! Chết người! Chết người rồi!"
(1) Khóc thiên thưởng địa:
Đại khái là khóc đập giời đập đất, bù lu bù loa.
Trên tay của nàng, trên mặt và trên người đều có vết máu, thoạt nhìn đáng sợ dị thường.
Thiếu Ngôn, Mặc Ngôn và Thận Ngôn đã đến, đang nóng nảy thương lượng chuyện này.
Lưu Nghị Chiêu và sáu thị vệ của Nghiêm Vân Khải cũng lục tục chạy tới hiện trường, vội vã duy trì trật tự.
Không lâu sau, Liêu phu nhân, Thích phu nhân, Điền di nương cũng tiểu thư Châm Từ cùng bọn nha hoàn hầu hạ đều đến.
Nghiêm Vân Khải cao giọng nói,
"Bình tĩnh một chút, chớ nóng vội! Ai biết tình huống gì lưu lại, còn lại tất cả mọi người quay về đi ngủ!"
Thanh âm của hắn mang theo uy nghiêm không thể chống lại, tất cả mọi người đang châu đầu ghé tai đều giải tán, chỉ còn lại nữ nhân đang ngây ngốc ngồi dưới đất và một tùy tùng của Thiếu Ngôn.
Tùy tùng này tuổi khoảng mười bảy mười tám, hiện đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Nghiêm Vân Khải nói,
"Các ngươi trước tiên chờ đã." Nói xong liền ra hiệu bảo Ninh Vô Tâm kiểm tra thi thể.
Lưu Nghị Chiêu cầm đuốc, Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm đi vào trong phòng của hạ nhân.
Trong phòng nằm hai cỗ thi thể, Ninh Vô Tâm vội vã ngồi xổm xuống tỉ mỉ điều tra.
"Buổi tối nhìn không rõ lắm, nhưng có thể xác định cách thức chết của hai người này giống Lý Phụng Tiên, trên ngực đều bị cắm một cây trâm. Xem xét sơ bộ, không có dấu vết dãy dụa. Chỉ sợ là bị đánh thuốc mê."
Nghiêm Vân Khải cau mày.
Cái này không đúng!
Vì sai lại là thuốc mê?
Ninh Vô Tâm lại nói,
"Y phục của hai người này vẫn còn rất chỉnh tề, không giống như sắp lên giường đi ngủ. Trên đất còn có vết máu do bị người lăn qua lăn lại."
Nghiêm Vân Khải gật đầu.
Dấu vết lăn lộn đó chỉ sợ là do nữ nhân vừa khóc vừa hô vừa rồi.
Hắn lệnh cho Lưu Nghị Chiêu bảo vệ tốt hiện trường, dự định sáng mai kiểm tra lại rõ ràng, để tránh khỏi bỏ sót điều gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!