Chương 135: Đại Kết Cục

Ba năm sau…

Trên núi Vân Linh…

Núi Vân Linh bình thường cực kỳ im lặng và dường như không một bóng người nhưng lúc này khắp nơi đều đầy nhóc tiếng cười.

Một đám trẻ con đang cười đùa rất vui vẻ.

Mấy đôi nam thanh nữ tú kẻ đứng người ngồi một bên nhìn lũ trẻ đang trêu chọc nhau.

"Thất tẩu, tẩu nói lão nhân kia còn có thể nhẫn nhịn được mấy ngày nữa? Hôm qua muội thấy ông ấy đã bị Duệ nhi và Triết nhi trêu chọc đến nỗi tức giận đen cả mặt lại rồi." Hiên Viên Tinh vừa dựa vào lồng ngực Đông Phương Sóc vừa nói, trên mặt hiện ra nụ cười xấu xa.

"Hôm trước Thanh Trúc còn nhìn thấy tiểu thế tử kéo râu của lão nhân gia khiến ông ấy la hét y hệt một đứa trẻ vậy." Thanh Trúc cũng nhịn không được liền nhẹ giọng cười nói, vừa nói nàng ấy vừa dáo dác nhìn ra xung quanh như sợ lão nhân kia đột nhiên xông ra từ phía sau.

"Yên tâm đi! Nhất định ông ấy không đuổi chúng ta đi đâu!" Mạnh Phất Ảnh tựa đầu vào đùi Hiên Viên Diệp, nàng ăn một quả nho hắn vừa bóc rồi chậm rãi nói.

Lão nhân này nhìn qua thì thấy tính tình kỳ quái nhưng nếu thực sự hiểu ông ấy thì sẽ biết tính tình của ông ấy quả thực rất giống một đứa trẻ.

Đích thực là một lão ngoạn đồng*!

(*Lão ngoạn đồng: Người già nhưng tính tình thích vui đùa như trẻ con)

"Ha ha, thế thì tốt! Nói thật là phong cảnh nơi này rất đẹp, muội quả thực không muốn rời đi!" Hiên Viên Tinh vừa cười hì hì vừa nói, hai mắt dõi theo đám trẻ đang chơi đùa phía xa xa, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

"Nam nhân của muội không cần lo lắng mọi chuyện của nước Bắc Nguyên sao?" Mạnh Phất Ảnh liếc mắt nhìn nàng ấy một cái rồi thấp giọng nhắc nhở, dù sao hiện tại Đông Phương Sóc cũng đã là vua của nước Bắc Nguyên nên đương nhiên có rất nhiều việc cần xử lý, không giống Hiên Viên Diệp tự do tự tại, muốn đi đâu thì được đi đó.

Sắc mặt Hiên Viên Tinh trở nên tối sầm, đột nhiên nghĩ tới bọn họ đã tới đây được gần một tháng, Đông Phương Sóc quả thực đã trì hoãn rất nhiều việc trong triều, nàng ấy áy náy nhìn Đông Phương Sóc rồi nhẹ giọng nói, "Sóc, thực xin lỗi! Chi bằng chúng ta trở về thôi."

"Đừng lo! Nàng muốn vui chơi thì cứ vui chơi cho thỏa thích đi, không cần phải lo lắng những việc khác." Đông Phương Sóc sủng ái nhìn nàng ấy.

Tuy mỗi lần đưa nàng đi chơi xong hắn đều phải làm việc thâu đêm suốt sáng trong mấy tháng trời nhưng chỉ cần nàng được vui vẻ thì có vất vả hơn nữa hắn cũng thấy xứng đáng.

"Haiz, thiếp thật sự hâm mộ Thất ca và Thất tẩu.

Cuộc sống của bọn họ thật thoải mái nhẹ nhàng, muốn đi đâu thì đi đó, muốn vui chơi bao lâu cũng được." Hiên Viên Tinh lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.

"Ta cũng thấy đố kỵ." Đông Phương Sóc cũng nhìn về phía Hiên Viên Diệp, trông hắn còn kích động hơn cả Hiên Viên Tinh, "Ta phải làm vua, suốt ngày đều mệt mỏi muốn chết, chuyện gì cũng phải quan tâm.

Ai như hắn, suốt ngày chỉ biết vui đùa với nữ nhân của hắn, vậy mà lại chẳng thiếu tiền.

Ông trời thật không công bằng, quả thực không công bằng chút nào!"

"Sao lại không công bằng? Chủ tử nhà tôi mỗi ngày đều phải lo lắng chuyện buôn bán mà." Tốc Phong đứng bên cạnh không nhịn được liền lên tiếng bênh vực.

"Hắn lo lắng? Hắn lo lắng cái gì? Tuy hiện tại khắp thiên hạ này đều có cửa hàng của các ngươi nhưng ta thật sự chẳng thấy hắn lo lắng cái gì." Đông Phương Sóc nói với vẻ không phục, "Vậy mà số tiền hắn kiếm được mỗi năm đều vượt qua tất cả ngân lượng có trong ngân khố của nước Bắc Nguyên chúng ta.

Thật không công bằng chút nào!"

"Ha ha!" Hiên Viên Diệp không nói gì mà chỉ cười khẽ.

Mạnh Phất Ảnh cũng tiếp tục ăn nho nhưng trong lòng lại có chút khâm phục, nàng chưa bao giờ được biết Hiên Viên Diệp lại có tài kinh doanh buôn bán trời phú như thế.

Trong ba năm ngắn ngủn, việc buôn bán của bọn họ đã mở rộng ra khắp nơi trong thiên hạ này, mà chỗ nào cũng làm ăn rất tốt.

Hết thảy những thứ đó đương nhiên đều là công lao của Hiên Viên Diệp, nhưng tất nhiên là cũng nhờ những người của Săn Bảo nữa, hiện tại bọn họ không còn giết người mà tất cả đã chuyển sang buôn bán, một đám người bắt đầu chuyển sang làm ăn nhưng không hề kém cỏi chút nào.

Mà hai năm nay, Hiên Viên Diệp luôn dùng tiền kiếm được để quyên góp giúp đỡ cho những nơi gặp nạn.

Cho dù là người của quốc gia nào, chỉ cần gặp tai họa là hắn đều kịp thời đưa tiền đến giúp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!