Chương 33: Có Ý Đồ Khác

"Các người muốn cung cấp dược liệu Đông y cho bệnh viện toàn thành phố?" Dương Ngọc Lan nhíu mày.

Bà không ngờ, Tô Bắc Sơn lại mở miệng ra nói mấy lời này.

Với năng lực của Tô gia, cung ứng cho một bệnh viện là đủ rồi.

"Đúng vậy, bác gái."

"Chúng tôi không tham lam, bác giao toàn bộ quyền cung ứng dược liệu Đông y cho chúng tôi là được rồi."

"Nếu bác cảm thấy định mức quá nhỏ, có thể cho cháu thêm một ít dụng cụ y tế, vậy thì càng tốt."

"Bác gái, đây là một chút tâm ý của chúng tôi."

Tô Văn Thành nói xong, mở ra một cái bưu kiện, bên trong đều là tiền mặt đỏ rực.

"Đây là ý gì?" Dương Ngọc Lan mặt lạnh xuống.

Tô Bắc Sơn vui tươi hớn hở nói: "Ngọc Lan à, chuyện này cha đều hiểu."

"Có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hai mươi vạn này chỉ là chuyện nhỏ."

"Sau khi ký xong hợp đồng, cha có thể định kỳ chia hoa hồng cho con, con cảm thấy thế nào?"

Dương Ngọc Lan vỗ bàn đứng lên, trầm mặt nói: "Số tiền này mời hai người cầm về, Dương Ngọc Lan tôi không phải người như vậy!"

"Được lãnh đạo ủy ban coi trọng, giao công việc quan trọng như vậy cho tôi.

Tôi làm sao có thể lấy việc công làm việc tư!"

"Tất cả mua sắm đều tiến hành đấu thầu công khai trên trang web chính thức.

Các ngươi muốn cung ứng, chú ý thông tin đấu thầu là được."

"Hiện tại, mời hai người rời đi!"

Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn đều không ngờ Dương Ngọc Lan lại quyết tuyệt như vậy.

Xem ra, kế hoạch mua chuột không thành công rồi.

Tần Thiên cười lạnh nói: "Nghe không? Mẹ tôi bảo các người rời đi."

Tô Bắc Sơn và Tô Văn Thành đồng thời run lên, đối với sức chiến đấu của Tần Thiên, bọn họ vẫn còn nhớ rất rõ.

Đúng lúc tiến thoái lưỡng nan, Tô Tô cả giận nói: "Họ Tần kia, anh câm miệng cho tôi!"

"Anh là cái thá gì, có tư cách gì nói chuyện với gia gia và em trai tôi như thế?"

"Mẹ, gia gia đưa tiền tuy rằng không đúng, nhưng cũng là thành ý của ông."

"Con cảm thấy, đều là người một nhà mẹ vẫn nên giúp bọn họ một tay."

(Tức quá dịch không nổi nữa, tức hộc máu mất)

"Chẳng lẽ mẹ đã quên, cha con năm đó chết như thế nào sao? Ông ấy chính là vì gia tộc mà hy sinh chính mình."

"Hiện tại mắt thấy Tô gia gặp tai ương ngập đầu, nếu như cha biết được ông ấy sẽ cảm thấy như thế nào?"

Tô Bắc Sơn và Tô Văn Thành đứng bên cạnh cũng vội vàng phụ họa theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!