"Tần Thiên, như vậy được rồi.
" Dương Ngọc Lan bất an khuyên nhủ.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Các người thật lòng hối hận sao?"
"Nói cách khác, nếu như tôi không phải là Thần Vương các người có làm như vậy không?"
Không phải Thần Vương?
Tất cả mọi người đều ngây ra một chút.
Tô Văn Thành kịp phản ứng, vội vàng thề với trời: "Người đang làm, trời đang nhìn!"
"Là do chúng tôi làm chuyện trái với lương tâm, mỗi ngày lương tâm đều bị cắn rứt, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội đền bù những sai lầm này!"
"Anh rể, mặc kệ anh có thân phận gì, cũng không ảnh hưởng đến việc Tô gia thành tâm hối lỗi!"
"Văn Thành nói đúng!" Tô Ngọc Khôn kích động nói: "Xin Thần Vương đừng hoài nghi chúng tôi!"
Bọn họ đều cảm thấy, Tần Thiên là cố ý nói như vậy để thử bọn họ.
Tô Bắc Sơn lớn tiếng nói: "Hôm nay tôi lấy danh nghĩa tộc trưởng Tô gia tuyên thệ, từ nay về sau ai dám rắp tâm bất lương, ngỗ nghịch Thần Vương, lập tức mở tông từ trục xuất ra khỏi Tô gia!"
"Hơn nữa! ! "
Ông ta thở dài, thâm tình nói: "Tần Thần Vương, tôi già rồi, hiện tại tôi chuẩn bị đem toàn bộ Tô gia giao cho Tô Tô.
"
"Tô Tô chính là tộc trưởng kế tiếp của Tô gia!"
"Ủng hộ Tô Tô tiểu thư!"
"Tô Tô và Tần Thần Vương dẫn dắt Tô gia, nhất định sẽ phát dương quang đại!" mọi người trong tậc đồng thanh reo hò.
Ngồi trên xe lăn, sắc mặt Tô Tô vẫn rất bình thản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì Tô Tô, Tần Thiên quyết định cho Tô gia một thử thách cuối cùng, nếu thông qua hắn sẽ đồng ý tha thứ cho Tô gia.
Thử thách cuối cùng chính là - -
"Cảm ơn mọi người!"
"Chuyện đã đến nước này nếu mọi người đã thành tâm hối lỗi tôi cũng không giấu diếm nữa.
"
"Kỳ thật, tôi không phải là Thần Vương.
"
"Tôi cũng chưa từng gặp qua Thần Vương, không biết hắn trông như thế nào.
"
"Trên thực tế, tôi cũng hoài nghi trên đời này thật sự có Thần Vương không? Hay là do một người nào đó bịa ra.
" Hắn thản nhiên nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!