Tôi ngồi trên giường, đầu vẫn cứ nghĩ tới mấy cái hành động đáng xấu hổ của mình.
Thực sự muốn làm con đà điểu mà cắm đầu xuống đấy mặc cho chuyện xảy ra.
Đang suy nghĩ thì mẹ tôi gọi xuống ăn cơm.
Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, hóa ra đã muộn như vậy rồi.
Tôi bước chân xuống giường, mở cửa đi xuống dưới nhà.
Vào phòng bếp, tôi đã thấy bố tôi ngồi vào bàn ăn, tay ông thì vẫn bấm điện thoại, có vẻ như đang nhắn tin cho ai.
Còn mẹ thì vẫn đang bận rộn dọn đồ ăn mang ra bàn.
Tôi đi vào trong giúp bà bê đồ ăn ra.
Ngồi vào bàn, tôi thực cảm thấy không tự nhiên lắm.
Ngay buổi đầu tiên khi tôi quay về quá khứ đã bắt đầu gây ra chuyện rồi.
Tôi ngồi đó, chốc chốc đã ăn xong một bát cơm.
Trên bàn cơm không ai nói chuyện gì cả.
Tôi nhớ lúc anh trai ngồi đây, làm huyên náo cả căn nhà.
Tôi thì khác, ít nói hơn, cũng không hay bắt đầu một câu chuyện, trừ khi tôi cực kì muốn nói chuyện với ai đó.
Khi tôi ăn xong, tôi đặt bát đũa xuống, sau đó lại nhìn vào bố mẹ.
"Bố mẹ, con có chuyện muốn nói."
"Chuyện đấy thì không cần phải nói. Không được, cái đó bấp bênh lắm, cứ làm văn phòng rồi từ từ thăng chức như bố là được rồi."
- Bố tôi chưa để tôi nói hết đã nói chen vào, mắt không nhìn tôi mà nhìn vào đống đồ ăn trước mắt, vừa ăn vừa nói.
"Bố nói đúng đấy con, cái này không phải cứ thích là được đâu. Nhà mình không ai có khiếu nghệ thuật cả. Nếu con thích thì chỉ xem thôi, con không làm được đâu."
- Mẹ tôi nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng khuyên răn.
"Con làm được mà. Bố mẹ cứ cho con thử đi. Nếu con làm nên chuyện thì bố mẹ phải cho phép con tiếp tục đấy."
"Mày lại còn dám đặt điều kiện à."
- Bố tôi thôi không ăn cơm nữa, nhìn thẳng vào mắt tôi mà gằn giọng quát.
"Anh, đừng quát con như thế."
- Mẹ nhìn bố, rồi lại nhìn vào tôi -
"Cái đó không phải cứ cố gắng là làm nên chuyện đâu con. Con phải biết là nhiều người giỏi cũng chưa chắc nổi tiếng. Con cứ làm công việc làm công ăn lương bình thường, rồi sống một cuộc sống ổn định. Như vậy đã là tốt rồi."
"Con biết, nhưng con không thích như thế."
Nói xong, tôi không cố cãi nhau với họ nữa.
Tôi bước từng bước lên trên phòng, mỗi bước chân giẫm mạnh xuống sàn như phát ti3t.
"Mày đừng có mà thái độ. Bố mẹ mày dạy lại còn không được à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!