Chương 4: Gặp Bạn

Tôi không có nhiều bạn bè, nhưng không phải là không có.

Trước khi đi, tôi cũng có mấy lời muốn gửi tới chúng nó.

Nói thực là khi lớn lên, bạn bè cũng ít đi, mọi người cũng ít liên lạc với nhau nên tôi cũng muốn gặp mặt bọn nó một chút.

Tôi cũng có ý định lên thành phố H học luôn nếu bố mẹ tôi vẫn tiếp tục phản đối.

Nói chung thời gian trôi qua, bố mẹ sẽ nghĩ kĩ hơn, tôi cũng dễ dàng được chấp nhận hơn.

Tôi hẹn một người bạn tới một quán cà phê sau khi tôi mua một ít đồ.

Bạn tôi tên Bách Chấn Kiệt, hơn tôi 3 tuổi, một người theo tôi thì nếu tham gia làng giải trí hoàn toàn có thể trở thành một thành viên đứng đầu trong hàng visual.

Nếu tôi mà không biết hắn không có tí gì quan tâm về giới giải trí thì tôi cũng sẽ coi Chấn Kiệt là đối thủ một mất một còn của tôi.

Để tả thì hắn có một đôi mắt đen trầm mang theo chút lạnh, nếu nhìn sâu vào thì cảm giác như bị hút vào trong, da cậu ta không trắng sáng như tôi mà là làn da tiêu chuẩn của người châu Á.

Sống mũi cao, đôi môi mỏng, hàng lông mày rậm khiến hắn ta dọa không biết bao chàng trai sợ rằng sẽ không có vợ.

Nói chung, cậu ta vô cùng, vô cùng đẹp trai, mang lại một cái vibe rất khác biệt với tôi.

Gia cảnh Chấn Kiệt cũng hơn tôi, bố hắn là giám đốc của một công ty rất có tiếng trong thành phố K, lâu lâu mới về một lần, chỉ có mẹ và hắn ở đây sống.

Tôi không biết rõ gì về gia đình hắn, nên cũng không muốn nói gì nhiều, mỗi lần sang nhà Chấn Kiệt chơi chỉ thấy mẹ cùng hắn, tôi cũng chưa thấy bố hắn ta bao giờ.

Hơn nữa, Chấn Kiệt cũng là một trong những học bá của trường, hoàn toàn có thể thi đấu với một đống người não to ở các nơi khác trên thế giới.

Tôi không hiểu rõ vì sao tôi và hắn cùng học chung một trường, cùng tiếp cận một cách giáo dục giống nhau, tôi thì giỏi như người bình thường, còn Chấn Kiệt thì giỏi theo kiểu người thiên tài, thực sự thật khó hiểu.

Có lẽ đó là khoảng cách giữa người thường và người có tài năng thiên bẩm đi.

Tôi tới nơi thì thấy Chấn Kiệt đang ngồi ở một chiếc bàn trong góc phòng.

Tôi nhanh chóng đi tới gần hắn, chào hắn một câu quen thuộc rồi tự gọi đồ uống.

"Cao Lãng, sao hôm nay mời anh đi tới nơi trang trọng thế này làm gì."

- Chấn Kiệt nhếch mép cười.

"A, không có gì hết. Em có việc nên thành phố H nên không gặp anh một thời gian."

"Sao cứ như lời chào tạm biệt cuối cùng thế. Có phải là không gặp nhau nữa đâu, em còn phải học ở đây sau khi nghỉ hè nữa chứ."

- Chấn Kiệt vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi không hiểu có phải mình bị gì hay không, nhưng người tôi sởn cả gai ốc.

Cứ mỗi lần hắn nhìn mắt tôi cứ như thú dữ vồ được con mồi, áp bách kinh khủng.

Nhưng mỗi lúc tôi ở cạnh Chấn Kiệt luôn có cảm giác dễ chịu, hắn cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.

Đôi khi tôi có cảm giác hắn như người anh trai đối với tôi mà săn sóc vậy.

Tôi nói chuyện với hắn một lúc.

Nhận ra thời gian trôi rất nhanh, cũng sắp tối, tôi mang ra vẻ mặt miễn cưỡng mà chào hắn.

"Anh Kiệt, chào nhé, em về đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!