Tôi cứ ngơ người ngồi đó.
Thằng nhóc này không biết lại có trò gì nữa.
Tôi biết trẻ con bên phương Tây trưởng thành hơn bên này nhiều, thiên tài lại càng thế, nhưng tới cái mức sờ tay rồi nói mấy cái thứ ghê người đó càng khiến tôi thấy sao sao.
Kết thúc buổi kiểm tra đầu tiên, tôi và Huân Bất Đồ lại ngồi cùng nhau ở căn phòng luyện tập số 3.
"Này, đừng có sinh kiêu. Tôi không được chuẩn bị tốt thôi, cậu cũng liệu hồn, đừng tưởng được thầy khen là giỏi, mấy cái đó tôi không làm được, cậu lại càng không làm được."
"Anh có biết bè không."
- Tôi mặc kệ lời hắn ta nói, hỏi một cái khác.
Tôi...! có.
- Hắn nói ngập ngừng như không chắc chắn điều gì.
"Thật không vậy. Tôi nghe anh bè cho tôi được không."
Sau đó, tôi bật một bài hát có phần bè khá đơn giản.
Anh làm được không.
Đ... được.
"Vậy tôi hát, anh bè."
Sau đó tôi hát khúc đó, nhưng Huân Bất Đồ không bè cho tôi.
Sao anh không bè.
- Tôi mất bình tĩnh hỏi.
"Cái này dễ quá, đổi cái khác đi được không."
- Huân Bất Đồ nói, mắt cũng lảng ra chỗ khác.
"Anh có thực sự làm được không. Nếu không thì để tôi bè, anh hát."
"Vậy cũng được, lần trước tôi chiếm hết sự chú ý của cậu. Lần này tôi nhường. Vậy tôi đi đây."
Tôi không biết hắn đi đâu, liệu có thực sự luyện tập hay không.
Nhưng tôi sẽ mặc kệ, nói chung tôi cũng chẳng thể kiểm soát được bất cứ ai.
Sau vòng tiếp theo, nếu hắn không cải thiện thì sẽ bị loại, tôi cũng không mất thứ gì.
Tôi ngồi luyện tập lại phần hát tôi được phân công lại.
Thoáng qua hết buổi sáng, tôi lại tới nhà ăn để ăn cơm trưa.
Lúc này, tôi thấy bọn chúng không cô lập tôi nữa, vài bọn con gái bắt đầu xúm lại người tôi.
"Cao Lãng, cậu giỏi thật đấy, vừa nãy tớ nghe thấy nổi hết cả da gà luôn."
Cảm ơn.
- Tôi cười một nụ cười cứng nhắc rồi gật đầu với họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!