Tôi vẫn ở trong phòng luyện lại phần hát của mình.
Phần của tôi cơ bản là dễ, bởi nó không cao, chỉ bình bình như một lời thủ thỉ của một người nhớ nhung người bạn quá cố của mình.
Nếu như dễ thì tôi buộc phải tăng độ khó cho nó.
Tôi dành khoảng hai tiếng để hiểu hết cảm xúc của bài hát.
Phải có một hoàn cảnh nào đó nhạc sĩ mới viết ra bài hát này.
Tác giả bài này là X, ông viết bài này để tưởng nhớ một người bạn quá cố của mình.
Trong suốt thời trẻ, họ từng gắn bó với nhau.
Có rất nhiều bài hát mà họ từng hát với nhau, cùng nhau sáng tác.
Thế nhưng, lúc ấy lại là thời kì chiến tranh bão táp, bạn của ông không may bỏ mạng trên chiến trường, khiến ông buồn không thôi.
Do đó, ông đã viết bài hát này để tặng cho người bạn ấy.
Bài hát này đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong thời kì đó, hiện tại và có thể tiếp tục ở tương lai.
Nó là minh chứng cho chiến tranh tàn khốc và là một bài hát để nói về tình bạn bền chặt.
Do đó, nó bất hủ với thời gian, hiện tại khó bài nào có thể đánh bại được vị trí này.
Những lời bình bình mà tôi hát là những dòng tự sự thủ thỉ của kẻ ở lại, kể về những kỉ niệm đã qua, có vui, có buồn.
Lúc này tôi mới thấy rằng, không phải là cứ bình bình là dễ dàng.
Tôi phải biết đặt cảm xúc vào trong đó, lời kể buồn và vui hoàn toàn khác nhau.
Ngoài ra, nhịp của nó thay đổi liên tục khiến nó trở thành một bài hát khó.
Nhanh khi vui vẻ, chậm rãi khi buồn.
Cả bài hát như lời nhắn nhủ của người ở lại với người đã đi xa.
Cảm nhận từng chân lông kẽ tóc của bài hát, tôi mới cảm thấy bài này rất đặc biệt, còn hay nữa.
Không phải chỉ có độ khó cao về thanh nhạc mà còn là một thử thách rất lớn đối với những thanh thiếu niên còn chưa trải qua cảm giác này bao giờ.
Tổ chương trình đúng là chơi rất thâm khi cho bọn tôi một bài hát như vậy.
Tôi luyện tập ngày đêm với những lời hát ít ỏi của mình.
Ngoài ra, tôi còn cố bè thêm cho tên kia mặc dù không có hắn.
Tôi với hắn mặc dù chung cặp, nhưng suốt 3 ngày trôi qua tôi còn chẳng thấy mặt hắn.
Thôi thì, dẫu sao không có hắn, cuộc sống của tôi cũng vui vẻ hơn.
3 ngày trôi qua, ngày kiểm tra đầu tiên cũng đã đến.
Tôi ngồi vào một góc nhỏ trong căn phòng.
Tất nhiên không có ai ngồi cạnh tôi cả.
Tôi cũng chẳng thiết tha gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!