Tôi lúc trước có nói rằng mình không sợ gì cả.
Nhưng hiện tại người tôi cũng khá run, mồ hôi trong lòng bàn tay tôi cũng bắt đầu toát ra.
Đây là lần đầu tiên tôi đứng trên một sân khấu lớn.
Nhưng sợ hãi không thể làm cho con người đi lên được, tôi phải đối mặt với nó.
Tôi đã một lần sợ hãi, chùn bước, rồi thất bại.
Tôi hiện tại có cơ hội làm lại, tại sao phải sợ.
Tôi từng bước bước lên sân khấu.
Đứng vào một vị trí đã được đánh dấu từ trước.
[Chuẩn bị.
Một, hai, ba, bắt đầu.]
- Trong tai nghe của người quản lí kia phát cho tôi vang lên.
Nhạc vang lên, tôi cũng mặc kệ cảm giác hiện tại mà chìm vào điệu nhạc.
Lovely của Billie Eilish có lẽ như là một phần tự sự câu chuyện của tôi trước khi được làm lại từ đầu.
Tôi thực sự bị mắc kẹt trong cái sự sợ hãi của bản thân, không dám tiến lên phía trước.
Kết quả mà nó để lại cho tôi là một thân thể trống rỗng, không cảm thấy bản thân mình có ý nghĩa gì để sống tiếp nữa.
Tôi sợ định kiến của người khác mà tự giam cầm bản thân vào một căn phòng kín.
Tôi đã cố gắng thoát ra khỏi nó bằng cách tự học những thứ mà tôi muốn nhưng chỉ trong im lặng.
Và rồi sự im lặng đó đã nhấn chìm tôi trong sự cô đơn.
Một mình tôi lạc lõng giữa những giấc mơ.
Phần đầu của bài hát là sự cố gắng muốn thoát ra khỏi sự cô đơn, lạc lõng.
Nhưng không phải mọi thứ đều dễ dàng.
Cuộc sống đôi khi không như chúng ta tưởng tượng.
Ta cố gắng thoát ra, nhưng nó vẫn cứ nhấn chìm ta xuống, để ta vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Tác giả cũng chia sẻ rằng, cô ấy cũng đã từng lâm vào tuyệt vọng, trầm cảm nhiều lần.
Những người trầm cảm đâu phải chính bọn họ muốn.
Họ cũng muốn như người khác, muốn thoát ra nhưng không thể.
Thought I found away
(Tưởng rằng tôi đã tìm được con đường)
Thought I found away out
(Tưởng rằng tôi đã tìm được một lối thoát)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!