Chương 14: Ăn Mừng

Tôi cùng Mẫn Nhi đi tới một quán ăn khá đắt tiền.

"Chị, không phải thế đâu."

- Tôi đứng yên trước cửa, không định vào.

"Không phải lo, chị có tiền mà."

- Thấy tôi cứ đừng chết chân ở đó, chị kéo tôi vào như kéo con gấu koala đang ôm cây ra vậy.

Tôi biết chị có ý tốt, nhưng hơi tốn kém quá.

Nghĩ tới việc anh tôi cũng định ăn mừng sau khi tôi qua buổi audition này, tôi kéo tay ngược lại tay chị.

Sao vậy.

- Thấy tôi kéo tay mình, chị không kéo nữa mà đứng đó hỏi tôi.

"Hôm nay anh em cũng định ăn mừng em thi đỗ buổi audition đó. Nếu chị không ngại thì qua chỗ em ăn cơm được không?"

- Tôi gặng hỏi chị.

"Chị không ngại. Nếu em thích thì chị cũng đi."

Trong giọng chị có vẻ hơi miễn cưỡng.

Nhưng với chị là một giáo viên thanh nhạc không có nhiều tiền, tôi cũng thế, cũng không nên vứt vào mấy chỗ đắt đỏ này.

Tôi móc điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho anh trai.

Đợi một lúc lâu sau anh tôi mới nghe máy, có vẻ như đang có việc bận.

"Gì thế Cố Cao Lãng, thi được không?"

"Em qua buổi audition rồi. Vậy anh có làm tiệc liên hoan không?"

- Tôi cố nói giọng đùa cợt.

"Có chứ. Em trai yêu quý của anh giỏi quá. Vậy tối nay ta làm tiệc tưng bừng nhé."

"Em rủ cô giáo của em tới có được không?"

"Sao không được, mời cả thầy dạy nhảy của em tới nữa. Chỗ bọn mình ở sao không chứa hết được bọn họ, em có bạn bè gì thì cứ mời thêm đi."

"Vâng ạ, em tắt máy đây."

Chuyện đi thi hát này thầy dạy nhảy của tôi cũng biết.

Vậy nên một buổi ăn mừng như này cũng tốt, tôi gọi cả thầy tới.

Buổi trưa, tôi cùng cô qua một quán đồ ăn trưa bình thường.

Tôi thường mua đồ ăn ở đây nếu tối về quá muộn.

"Chị thấy chưa, chỗ này ngon hơn nhà hàng kia nhiều. Chỗ đấy vừa ít vừa không ngon."

"Đúng thế thật, Cao Lãng của chị giỏi quá."

Tôi biết chị Mẫn rất quý tôi, coi như em trai mà cưng chiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!