[Mời số báo danh từ XXX0 tới XXX9 chuẩn bị.]
Tôi đứng dậy, phủi phủi cái áo vài cái.
Tôi cũng miết nhẹ tấm giấy dán trên ngực để nó không rơi ra.
Tôi nhìn về phía Mẫn Nhi, thấy chị dơ tay ra rồi nói cố lên với tôi.
Buổi audition này sau khi hát xong sẽ biết được mình có đi tiếp hay không.
Sau đó lịch trình sẽ được gửi vào mail của những thí sinh đủ điều kiện đi tiếp.
Tôi đi theo đám đông đang được một người phụ nữ đi đầu dẫn tới phòng audition.
Ở đó có 10 chiếc ghế, hoàn toàn đủ cho chúng tôi.
Tôi là người cuối cùng trong đám này.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ non nớt của bọn chúng khiến tôi tự cảm thấy mình quá khác biệt.
Tôi cũng chẳng thèm ngụy trang làm gì cho mệt.
Dẫu sao khác biệt mới khiến người ta nổi tiếng được.
Cậu hát bài gì thế.
- Một cô bé bên cạnh tôi hỏi.
"Tớ hát bài Lovely của Billie Eilish."
"Cậu hát bài đấy ư. Có phải quá khó không."
- Cô bé nhăn mặt nhìn tôi.
Tôi không để ý nhiều tới vẻ mặt của cô bé.
Dù sao cô bé vẫn còn bé, suy nghĩ gì liền bày hết ra mặt rồi nên tôi cũng không để ý gì.
"Còn cậu, cậu hát bài gì."
A, tôi hát bài XXX.
Đa phần tôi thấy những đứa nhỏ thường hay chọn thể loại dân ca, hoặc quê hương đất nước.
Nói chung, cảm xúc đặt vào đó không nhiều.
Nội dung cũng không có gì khó hiểu.
Đa phần họ được nghe nhiều lần qua ông bà, bố mẹ.
Tất nhiên một kẻ khác người như tôi không thể chọn mấy bài đó được.
Tôi cũng không thích lắm.
Tôi lại chọn một bài hát về sự cô đơn, thoạt nhìn không hề đứng đắn với cái tuổi của tôi.
Cảm xúc trong mỗi bài hát vô cùng quan trọng.
Mỗi bài hát khi người hát thổi hồn cảm xúc của mình vào, bài đó dù có chung tiết tấu và lời bài hát nhưng sẽ khác nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!