Chương 12: Tham Gia Buổi Audition 1

Thời gian qua tôi thực bận rộn, gần như học tập, làm việc chiếm hết thời gian của tôi khiến tôi không suy nghĩ gì thêm.

Tôi chỉ biết mình phải cố gắng hơn để có thể đạt được những gì mình muốn.

Buổi sáng, tôi ăn mặc khá đẹp mắt nhưng vẫn gọn gàng để đi tham gia buổi audition này.

Anh tôi cũng biết tôi sẽ đi nên cũng đề nghị được chở tôi đi tới nơi thi.

Lúc nhìn thấy tôi mặt mày mệt mỏi mỗi lúc tập nhảy về, anh tôi lại bù lu bù loa lên như gà mẹ bảo tôi phải biết chăm sóc bản thân mình.

Tôi chỉ cười bảo anh là dù mệt nhưng vui lắm.

Anh tôi không nói gì, chỉ dặn tôi đừng cố gắng tới liều mạng như vậy.

"Không cần đâu anh, em có chị Mẫn chở em tới đó rồi."

Ừ, được rồi.

- Xong anh tôi lại xoa xoa đầu tôi khiến nó lại trở nên bù xù.

-

"Thi tốt nhé em trai."

"Anh, đừng xoa đầu em như thế. Hôm nay em phải đi thi mà."

Anh tôi lại bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn tôi xin lỗi.

Tôi cũng cười cười mà đấm đấm vào tay anh.

Tôi đứng ở trước cửa căn hộ để đợi Mẫn Nhi tới đón tôi.

Tôi cũng đã có ý từ chối chị ấy, nhưng chị vẫn cứ khăng khăng đòi dắt tôi đi thi.

Chị bày cho tôi vận chị với tôi vô cùng hợp nhau nên mọi thứ sẽ được thuận lợi như tôi muốn.

Có vẻ như chị biết rằng tôi không tin việc này, chị ngại ngùng mà bảo rằng, chị muốn tới chỗ đó một lần nữa, dù sao cũng là cuộc thi âm nhạc đầu tiên mà chị tham gia.

Nói có vẻ hơi sến sẩm, nhưng mỗi người đều có một kỉ niệm đặc biệt nào đó làm thay đổi tính cách con người, hoặc như một sự kiện để khiến con người ta trở thành một con người thành công hay thất bại.

Tôi với chị đều có, với Mẫn Nhi, cuộc thi này như giúp chị biết mình phải cố gắng hơn nữa, còn đối với tôi là sự từ bỏ.

Tôi biết hoàn cảnh giữa chị và tôi không giống nhau, gia đình tôi nghiêm khắc hơn, ngăn cấm tôi, còn Mẫn Nhi được mọi người ủng hộ, nên không thể so sánh cả hai với nhau.

Dẫu sao, mọi thứ cũng đã qua, tôi đứng đây một cách mạnh mẽ hơn mà đối mặt với thế giới, để không còn điều gì phải hối tiếc nữa.

Khoảng một lúc thì Mẫn Nhi tới đón tôi.

Chị đi một chiếc xe máy không có gì đặc biệt, chỉ có một màu đen trơn.

Chị đội một chiếc mũ cũng màu đen nốt.

Có lẽ là chị rất thích màu đen.

Mặc dù thời gian tiếp xúc cũng nhiều, nhưng chị không nói cho tôi nhiều về sở thích của chị.

Tôi cũng ngại hỏi, bởi tôi nghĩ đây cũng là chuyện riêng tư của mỗi người.

Chị đưa tôi một chiếc mũ cũng màu đen nốt, rồi bảo tôi trèo lên xe để chị chở đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!