Trời đã khuya.
Mọi thứ trở nên yên ắng hơn.
Tôi bây giờ mới được về nhà.
Lối sống này khiến tôi thấy quá đỗi mệt mỏi.
Tôi không hề thích cuộc sống hiện tại
- một cuộc sống đi sớm về khuya, lâu lâu lại phải tăng ca để kịp tiến độ.
Tôi tên Cố Cao Lãng, một người đàn ông 26 tuổi và là một nhân viên quèn trong công ty.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, không quá giàu cũng không quá nghèo.
Tôi lớn lên theo những hi vọng của bố mẹ tôi.
Họ muốn thế nào, tôi đều làm theo như vậy, đến nỗi tôi tự cảm thấy rằng có phải tôi sống cho bản thân mình không.
Và lúc này, tôi mới nhận ra rằng tôi đã sống một cuộc đời vô nghĩa.
Tôi cần phải làm theo những gì mình muốn, chứ không phải như bây giờ: làm những điều mà mình không muốn hay sống chỉ để thỏa mãn người khác.
Tôi bước ra ngoài cổng.
Xa xa vẫn còn rất nhiều người tụ tập trong các nhà hàng.
Các cửa hàng tiện lợi vẫn mở cửa.
Đi ngang qua một trong số đó, tôi còn thấy một cô gái đang vừa xem điện thoại vừa cười.
Nói chung, cuộc sống chốn trung tâm thành phố này vẫn cứ tiếp tục náo nhiệt như ban ngày.
Tôi bước dần ra khỏi sự huyên náo đó để trở về nhà.
Bầu trời đen kịt, không thấy một ngôi sao nào cả.
Những làn gió thổi nhè nhẹ mang theo những tiếng xào xạc của lá khô trên đường phố.
Trên đường không có nhiều người.
Tôi nghĩ hiện tại trời cũng đã muộn, mọi người có lẽ cũng đã đi ngủ hết rồi.
Thỉnh thoảng tôi nhìn thấy vài cặp đôi tay trong tay, cười nói với nhau trông vô cùng hạnh phúc trên mấy băng ghế trên công viên.
Cô gái mặc một bộ đồ ngủ vô cùng đáng yêu, trong khi chàng trai thì mặc một bộ quần áo công sở, có vẻ là vừa mới trở về từ nơi làm việc.
Tôi chỉ liếc nhìn một chút rồi thôi, bởi lẽ tôi thực sự cảm thấy cô đơn lúc này, nhìn những người khác hạnh phúc lại càng khiến tôi cảm giác lạc lõng hơn.
Tôi không hiểu vì sao hôm nay lại muốn đi bộ nữa.
Thường ngày, tôi sẽ ngồi chờ ở một bến xe buýt.
Trong lúc chờ thì mở điện thoại xem một chút tin tức trong ngày, hoặc xem một số thứ tôi cảm thấy thú vị.
Hôm nay tôi lại về muộn, tôi tự cảm thấy rằng mình có chút không bình thường cho lắm.
Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!